Chiến Hàn Quân nghẹn ngào đáp: “Ừm”
Chiến Hàn Quân đi qua, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống trên bờ vai Bé Tùng, nói “Quốc Việt, tàu bảo vệ trên sườn núi tìm thấy một bộ hài cốt nữ, trên người có điện tiêu kí của Điện Quân Tình. Con theo bố đi phân biệt một chút.
Bé Tùng ngạc nhiên nhìn qua bố mình.
Bố gọi cậu là Quốc Việt, lại còn bảo cậu đi nhận diện thi thể nữ của Điện Quân Tình, cho nên, bố đã biến cậu và Quốc Việt trao đổi thân phận rồi, với lại bố ngầm đồng ý cho bọn họ sống sai chỗ rồi sao?
Bé Tùng không hiểu dụng ý của cha.
Thế nhưng giờ phút này Bé Tùng cũng không có tâm tư tìm hiểu nguyên nhân đến cùng. Bởi vì cậu toàn bộ tỉnh thần đều tập trung trên thi thể nữ kia.
“Thi thể nữ của Điện Quân Tình?”
Bé Tùng gần như là lảo đảo chạy đến trấn Thanh Mai. Lúc Bé Tùng nhìn thấy thi thể Chị chín năm trên giường, cả người giống như bị vật nặng đánh trúng, trong nháy mắt liền ngơ ngác.
Đến lúc âm thanh nhẹ nhàng của Bảo bối Thanh An vang lên. “Quốc Việt, mau tới đây tế bái vị chị họ này. Mẹ muốn nhận cô ấy làm con gái, cho nên muốn an táng tử tế cho cô ấy. Thế nhưng cô ấy chết không nhắm mắt, làm sao cũng không thể làm cho cô ấy nhắm mắt được”
Tinh thần Bé Tùng bị kéo về, lảo đảo đi về phía Hoa Vô Ưu. Đi đến bên cạnh giường, hai chân thoát lực quỳ trên đất.
Chiến Hàn Quân đứng trước cửa nói với những người khác: “Quốc Việt có an hồn pháp, có thể làm cho Vô Ưu nhắm mắt.
Phương pháp này tà khí nặng, các người lui ra hết đi.
Người trong phòng nhao nhao đi ra sân.
Trong phòng khách chỉ còn lại Bé Tùng và Hoa Vô Ưu.
Bé Tùng cầm tay Hoa Vô Ưu, bỗng nhiên khóc rống lên.
“Chị chín!”
“Chị đã nói sẽ ở bên cạnh em cả đời, không để em phải cô đơn. Chị nói không giữ lời”
Nỗi đau tê tâm liệt phế cuối cùng trở thành nỗi hận bay lên từ bàn tay.
“Là ai giết chị? Chị chín, ai đã giết chị?”
Bé Tùng nói xong, đưa tay chụp lên mắt của Vô Ưu.
Thế nhưng Vô Ưu vẫn mở to mắt ai oán không cam lòng như cũ Bé Tùng trong lòng không hiểu thở phào.
một cái “Là Mạt Thế sao?” Bé Tùng cắn răng.
“Em nhất định sẽ tìm ra hung thủ, để gã ta trả giá bằng mạng sống của mình Mắt Vô Ưu vẫn quật cường mở to như cũ.
Bé Tùng có chút hoang mang, “Không phải Quốc Việt, không phải Mạt Thế… Nếu không không lẽ |: Sắc mặt Bé Tùng trắng bệnh, bên tai nhớ đến giọng nói uy nghiêm chính trực của Chiến Quốc Việt, “Điện Quân Tình nếu là chính đạo, tì làm sao có thể cướp cóc trẻ con giữ thanh thiên bạch nhật được?”
Bé Tùng xích lại gần lỗ tai Hoa Vô Ưu, cả người hơi mất cứu, “Chị chín, là cha nuôi sao?”
Mắt của Vô Ưu có chút đóng lại.
Chỉ còn lại nửa con ngươi mang theo căm hận nhìn qua phía Bé Tùng.