Chiến Hàn Quân nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn của anh bị dọa đến tái nhợt. Dù sao thì cơ thể của Linh Trang không được hồi hộp lo lắng, nếu không thì tình trạng rối loạn thể chất sẽ càng trầm trọng hơn.
Chiến Hàn Quân lo lắng nói: “Linh Trang, nếu em sợ, thì hay là chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Nghiêm Linh Trang cười läc đầu: “Chỉ cần ở bên cạnh anh thì em không sợ”
Chiến Hàn Quân cảm thấy nhẹ nhõm, rồi sau đó trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, người vừa dọa anh đến đổ mồ hôi.
Nghiêm Mặc Hàn vừa khóc vừa nói: “Tôi thì rất sợ đấy… anh hai, xin cậu xem xét cảm nhận của tôi. Tôi cũng là một người đàn ông yếu đuối, chân yếu tay mềm, mẫu chốt là tôi vừa kết hôn với một người vợ vô cùng xinh đẹp, còn chưa được hưởng phúc thì đã hết rồi, có phải là tôi thê thảm lắm không?”
Chiến Hàn Quân không quan tâm Nghiêm Mặc Hàn, nói với người phục vụ: “Cho chúng tôi thuê ba căn phòng.”
Những người phục vụ có lẽ đã bị sự dũng cảm của bọn họ chỉnh phục rồi. Ngơ ngác tồi rồi mới đưa ba tấm thẻ phòng ra.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn đang run rẩy, sau đó nói với người phục vụ: “Mang cho anh ấy vài chai rượu ngon.”
Sau đó anh mới cầm thẻ phòng đi lên lầu.
Căn phòng ở cuối hành lang lầu hai, ánh đèn mờ ảo, trong khách sạn có rất ít người, đi trên hành lang dài, bóng người bị ngọn đèn làm cho biến dạng, bầu không khí càng thêm phần kinh dị.
Nghiêm Mặc Hàn gần như bị treo trên người Anh Nguyệt, còn Anh Nguyệt thì nhìn anh ta không nói nên lời: “Ông xã, anh có thể có tiền đồ một chút đi được không?”
Nghiêm Mặc Hàn buông cô ấy ra, cố gắng giữ thể diện nói: “Nói ai… ai không có tiền đồ chứ? Anh ở đây là để bảo vệ em. Em nghĩ rằng anh muốn bị treo trên người em Sao…”
Chiến Hàn Quân mở cửa ra, ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt lập tức chiếu sáng cả căn phòng. Nghiêm Mặc Hàn kéo Anh Nguyệt chạy vào trong trước, ngồi trên ghế sofa có chút sợ hãi nhìn Chiến Hàn Quân.
“Anh hai, đêm nay chúng tôi sẽ ở cùng một phòng với các anh.”
Gương mặt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Đi ra ngoài!” Anh mạnh mẽ hét lên.
Có hai người này ở đây, anh và Linh Trang làm sao có thể thân mật được chứ?. Truyện Mạt Thế
Nghiêm Mặc Hàn vội vàng nhờ Linh Trang giúp đỡ: “Em gái, dù sao thì anh cũng là anh trai của em.
“Tôi cũng là anh trai của cô ấy” Chiến Hàn Quân quay đầu lại nói.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi là anh trai của cô ấy”
Chiến Hàn Quân yên lặng, nói thầm trong lòng, dù sao thì anh trai ruột cũng không thân bằng anh trai mưa đâu.
Nghiêm Mặc Hàn tiếp tục giở trò khổ nhục kế: “Từ trước đến nay anh chỉ thương một mình em. Anh đánh em thì sợ làm xấu khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của em. Khi em đánh anh thì lại hận không thể đánh chết anh… anh chưa bao giờ ghi thù cả.
Cứ cho là anh đã mắng em hàng ngàn lần thì lúc mà em đau lòng, anh cũng đau đớn như bị dao đâm vào ngực vậy. Nếu như lần này anh chết đi, vậy sau này ai là người yêu thương em, cưng chiều em chứ?”
“Tôi chứ ai” Chiến Hàn Quân lớn tiếng nói.
Nghiêm Mặc Hàn: “…”
Thắng nhóc này đúng là chuyên gia phá đám “Anh hai à” Anh Nguyệt bắt đầu hỗ trợ.
“Em là em gái của anh đấy, anh biết là em không biết võ mà. Nếu đêm nay có tên trộm đột nhập vào, một kẻ yếu đuối như Nghiêm Mặc Hàn nhất định sẽ không thể nào bảo vệ được em. Anh cho em ở đây với anh đi, được không?”
Nghiêm Mặc Hàn giương mắt nhìn.
Những lời nói của Anh Nguyệt gần như làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.
“Anh có thể bảo vệ em cơ mà!” Anh ta nói như vậy nhưng khí thế dường như không phải như vậy.
Chiến Hàn Quân cau mày, những lời nói của Anh Nguyệt khiến anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Có một lần Anh Nguyệt bị thương nặng vì anh đã không bảo vệ được cho cô ấy.
Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời độc địa: “Đúng là song tiện hợp bích, vô địch thiên hạ” Thuyết phục được Chiến Hàn Quân, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn hưng phấn đập tay với nhau ăn mừng.
Không lâu sau, người phục vụ mang theo ba chai rượu hoa anh đào bước vào. “Đây là rượu mà mọi người đã gọi ạ.”