Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 20: Chương 20: Chiến Quốc Việt dừng lại, trừng mắt nhìn đứa trẻ đang nói xấu mình




Ánh mắt giết người của Chiến Quốc Việt có một sự trưởng và uy lực không phù hợp với độ tuổi.

Bạn nhỏ nhát gan, sợ hãi trốn trong vòng tay mẹ.

Phụ huynh nhìn thấy con mình bị Chiến Quốc Việt làm cho sợ phát run, liền mảng Chiến Quốc Việt: “Thằng nhóc này trừng cái gì mà trừng? Mẹ cháu không dạy cháu trừng người khác là vô lễ sao?” Trợ lý cảm thấy Chiến Quốc Việt đáng thương, chuẩn bị bước tới giúp Chiến Quốc Việt.

Bạch Hoài An kéo cô ấy lại nói: “Thằng nhóc Chiến Quốc Việt này quá cao ngạo, để nó nhận được một bài học là chuyện nên làm. Nếu không tính xấu của nó sẽ không thay đổi, e rằng sau khi ôi nhà họ Chiến sẽ không sống yên ổn” Chiến Quốc Việt ghét nhất là có người nói xấu mami của mình, mà phụ huynh của học sinh này lại động vào vảy ngược của cậu.

“Cấm nói về mẹ tôi!” Chiến Quốc Việt lập tức.

như hóa thành sói nhỏ, nổi điên vồ về phía vị phụ huynh mắng cậu “Thắng nhóc này bị điên à? Ai là phu huynh của nó, làm cứ mặc nó không quản thết” Vị phụ huynh kéo hai tay Chiến Quốc Việt, không cho Chiến Quốc ‘Việt tấn công cô ta.

Thấy không có phụ huynh nào đáp lại, nhẫn tâm đẩy Chiến Quốc Việt xuống đất, đầu cậu đập vào cột đá bên cạnh, tức sưng bầm lên.

Bạch Hoài An thấy vậy, trong lòng có chút sợ hãi, nếu Chiến Quốc Việt thật sự có chuyện không may, Chiến Hàn Quân nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta.

Cuối cùng cô ta cũng đứng ra, đi về phía Chiến Quốc Việt.

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta “Nào có ai làm mẹ kiểu này” Da mặt Bạch Hoài An mỏng, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị làm nhục như vậy, trong lòng bực lắm, cứ thế trút giận lên đứa nhỏ: “Chiến Quốc Việt, trở về với tôi, quá mất mặt” Cứ như thế, Bạch Hoài An nhét Chiến Quốc Việt trở lại xe, trở về Hải Thiên.

Thực ra, Lạc Thanh Du đến Hải Thiên đã được một thời gian, bởi vì trong biệt thự không có ai, không thấy Chiến Quốc Việt, cô lại không thể bỏ đi được, vì vậy đành đứng ngoài cửa chờ.

Xe của Bạch Hoài An dừng lại bên cạnh Lạc.

Thanh Du, cửa xe từ từ trượt xuống. Lạc Thanh Du nghe thấy Bạch Hoài An bực bội dạy dỗ Chiến Quốc Việt: ‘Người ta nói cậu vô giáo dục, cậu nên xem lại lỗi của chính mình, cậu ngang cái gì? Vừa rồi cậu cư xử có khác gì người điên không, đúng là chẳng có phép tắc gì cả!” Lạc Thanh Du nhìn Chiến Quốc Việt xuống xe, ‘thãng bé cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn, nhỏ nhắn lộ sự khó chịu, trên trán có vết tụ máu bầm xanh.

Chiến Quốc Việt buồn rầu bước xuống xe. Bạch Hoài An nhìn thấy Lạc Thanh Du thì hơi kinh ngạc, sau đó khinh thường hỏi: “Cô là bảo mẫu của Chiến Quốc Việt?” Lạc Thanh Du gật đầu.

Ánh mắt Bạch Hoài An nghỉ ngờ quét khắp, người Lạc Thanh Du, cuối cùng hất cắm lên, khá ngạo mạn nói: “Hàn Quân tìm đâu ra cô bảo mẫu xinh phết nhỉ!” Lạc Thanh Du lười để ý tới cô ta, mà quay người đuổi theo Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, sao cháu lại bị thương?” So với cái giọng chỉ đạo của Bạch Hoài

An, giọng của Lạc Thanh Du nhẹ nhàng như gió xuân, trong mắt hi lên vẻ lo lắng Chiến Quốc Việt không nói gì, chán nản đá vào.

gạch cẩm thạch dưới chân.

Bạch Hoài An theo kịp, chanh chua cay nghiệt nói: “Có phụ huynh chê nó không có gia giáo nên nó lao vào đánh nhau với người ta, bị dạy dỗ thành cái dạng này..” Lạc Thanh Du nghe vậy tức giận nhìn Bạch Hoài An. Chiến Quốc Việt bị đánh thế này, cô ta lại chẳng chút quan tâm. Sao mà Chiến Hàn Quân lại mời một người lòng lạ lạnh lẽo như vậy đến đưa Chiến Quốc Việt đến trường? Lạc Thanh Du giận không chịu nổi: “Chửi Quốc Việt nhà tôi không có gia giáo, người chẳng có phép tắc gì cả là cô ta mới đúng. Quốc Việt, cháu dẫn cô đi gặp cô ta, cô thay cháu lấy lại công bằng” Chiến Quốc Việt không khỏi có chút bối rối.

Khi bố cậu gặp chuyện này, đều rất lịch sự trực tiếp gọi thẳng cho giáo viên, giao cho giáo viên xử lý.

Kết quả cuối cùng không tốt cũng không xấu, giáo viên phê bình những bạn học đó, những bạn học đó cũng không chơi với cậu nữa, sau lưng còn đặt biệt danh cho cậu: quỷ tố cáo! Chiến Quốc Việt suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.

Lạc Thanh Du ôm Chiến Quốc Việt ngồi xuống ghế sau, nói thẳng với Bạch Hoài An đang ngẩn tò te: “Phiền cô cho trở chúng tôi một đoạn.” Bạch Hoài An trợn mắt há mồm.

Bảo mẫu do Chiến Hàn Quân mời còn dám ra lệnh cho cô ta? Bảo mẫu này có vẻ hơi bất thường.

Trái lại, cô ta muốn xem cô bảo mẫu muốn làm gì? Hừm, còn muốn nịnh nọt Chiến Quốc Việt, cũng chẳng xem mình đến đâu! Nếu như gây họa, mình cứ việc đổ hết tất cả lên đầu cô ta.

“Lái xe!” Bạch Hoài An ngồi ở ghế phụ nói với trợ lý.

Mười phút sau.

Xe đã đến cổng trường.

Lạc Thanh Du khí thế bừng bừng nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Chiến Quốc Việt bước vào trường.

Thật trùng hợp, cái vị phụ huynh ban nấy dạy dỗ Chiến Quốc Việt vừa khéo ra đang đi ra khỏi trường.

“Là cô ta” Chiến Quốc Việt tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ kia Lạc Thanh Du giang rộng vòng tay, ngăn người phụ nữ đang đi tới Người phụ nữ hơi ngạc nhiên khí nhìn thấy mặt Lạc Thanh Du đây oán khí.

Chỉ có điều thấy Chiến Quốc Việt ở đẳng sau, lập tức hiểu ra, chanh chua kỳ quái nói: “Ôi, trẻ con không có mẹ thật đáng thương. Mỗi ngày đổi một cô đi đưa đón.” Những lời này rõ ràng đang vũ nhục tác phong Chiến Hàn Quân bất chính.

Lạc Thanh Du gi thẳng tay lên, dứt khoát, gọn ghế cho người phụ nữ kia một cái tát “Cô dám đánh tôi?” Người phụ nữ tức giận hét lên, ôm lấy khuôn mặt nóng rực.

Lạc Thanh Du trước giờ vẫn luôn bao che con cái: “Tôi đánh cô đấy, ai bảo cô mồm miệng thối hoắc, nói năng khó nghe? Cô nói xấu ngay trước mặt trẻ con vừa cho thấy tác phong chẳng ra làm sao vừa không có hàm dưỡng” Người phụ nữ chuyển túi LV của mình về đằng trước, khinh thường nhìn bộ đồ rẻ tiền của Lạc Thanh Du: “Tôi không thèm chấp loại rẻ rách như.

cô. Tôi biết người nghèo ít học, tôi là người rộng lượng, nên thôi tha thứ cho cô.” Lạc Thanh Du giễu cợt: ‘Xách một cái túi LV bán đây trên phố, nghĩ là đội lốt người giàu được á! Người phụ nữ kia không ngờ Lạc Thanh Du ăn mặc rẻ tiền nhưng ánh mắt lại tinh tường như vậy, nhìn thoáng qua cũng biết túi LV của mình là phiên bản bình thường, sắc mặt bỗng trở nên khó chịu.

“Vẫn hơn cái loại đàn bà mặc đồ vỉa hè như.

cô…” Văn chưa nói xong, Lạc Thanh Du đột nhiên rút sợi dây chuyền nước mắt thiên sứ từ cổ áo ra, mở hộp thiên nga bình thường, hóa ra bên trong là một viên ngọc quý hiếm – nước mắt thiên sứ! Đôi mắt của người phụ nữ tràn ngập sự ngạc nhiên, kinh ngạc đánh giá Lạc Thanh Du Bạch Hoài An nhìn người phụ nữ câm nín, nghỉ ngờ bước tới. Lạc Thanh Du lập tức đóng nước mắt thiên sứ lại, trên cần cổ trắng nhợt đeo một con thiên nga.

“Tôi không nói với cô nữa!” Nhìn thấy khí thế bức người của Lạc Thanh Du, người phụ nữ rút lui, làm bộ phải đi Lạc Thanh Du không chịu buông tha cô ta: “Xin lỗi thắng bé đi. Nếu không, hôm nay cô đừng đi đâu hết Người phụ nữ kia ngại mât mặt, xị mặt cãi lại “Thắng nhóc nhà cô xấc láo với con tôi trước, tại sao tôi phải xin lỗi nó?” Lạc Thanh Du liếc nhìn Chiến Quốc Việt đang im lặng bên cạnh, nói “Nếu Chiến Quốc Việt thật sự xấc láo với con cô, vậy Quốc Việt nên xin lỗi con trai cô. Còn cô ý lớn hiếp nhỏ, làm Quốc Việt nhà tôi bị thương, thì cô phải xin lỗi thằng bé. Nếu không, tôi sẽ tố cáo cô tội ngược đãi trẻ eml”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.