Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1962: Chương 1962: Chọn bừa một người là được rồi mà




Chiến Quốc Việt mắt cứ lim dim mà nói: “Mẹ à, sơ mi trong tủ quần áo, mẹ giúp con chọn một cái đi”

Linh Trang sững sờ …. Khóe mắt tràn ra một nụ cười vô cùng ôn nhu.

Lúc nào cũng có ảo giác, cảm thấy Quốc Việt đã lão luyện thành thục rồi, đã trưởng thành đã lớn rồi. Không ngờ được rằng Chiến Quốc Việt vẫn còn có một mặt ỷ lại vào người khác như thế.

Linh Trang đi đến phòng để quần áo, chọn lựa được một chiếc cà vạt vân chéo và một áo sơ mi màu phấn nhạt.

Khi đi đến bên giường, giúp cho Quốc Việt mặc vào ngay ngắn, cà vạt cũng đeo xong, Quốc Việt cười đến vô cùng mãn nguyện. “Mẹ à, mẹ tốt thật đấy”

Linh Trang cười nói: “Quốc Việt à, con sau này phải trông coi những nhiệm vụ lớn nhỏ của nhà họ Chiến rồi. Con sắp trở thành một thẳng bé trưởng thành đích thực Chiến Quốc Việt đột nhiên ôm lấy Linh Trang, vô cùng cảm động mà nói: “Mẹ à, sau này con có thể không còn có nhiều thời gian để quan tâm mẹ như thế nữa rồi. Đồng ý với con nhé, mẹ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Đừng để cho người khác lại bắt nạt mẹ. Con và bố sẽ rất đau lòng đấy”

Linh Trang khit khịt mũi đau lòng, cười nói: “Thằng bé ngốc này, ai có thể bắt nạt được mẹ cơ chứ. Có câu thành ngữ là: Đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ. Có bố con và cả các con ở đây nữa, ai thấy mẹ mà không đều đi đường vòng cơ chứ”

Chiến Quốc Việt lại sờ sờ chiếc bụng của mẹ rồi nói: “Mẹ à, sinh một em gái đi. Tốt nhất là có thể thừa kế được nhan sắc mĩ miều của mẹ nhé. Bố nhất định là sẽ vô cùng vui vẻ đấy”

“Cái lời này bố con cũng đã từng nói rồi. Con với bố đúng là giống nhau thật đấy” Một giây nhớ kĩ.

Lúc này Thanh Tùng và Thanh An đi đến căn phòng của Chiến Quốc Việt. Hai người mặc những bộ đồ đỏ thãm, như một bó hoa nở rộ sáng lạn để ở ngoài cửa.

“Ôi trời. Quốc Việt à, anh không phải là đang làm nũng với mẹ đấy chứ?” Thanh Tùng chế nhạo mà nói: “Anh để cái mặt lạnh như Tu La đấy rồi làm nũng, thật sự là khiến cho em rớt từ trên trời xuống đất xong nổi cả da gà đó”

Chiến Quốc Việt vặn vẹo nói “Em đang mặc cái quái gì vậy hả? Một thằng đàn ông mà lại mặc cái bộ đồ diêm dúa lòe loẹt như vậy, em cảm thấy có thích hợp không hả?”

Thanh Tùng trách móc nói: “Em đây là bởi vì muốn cho anh một điềm báo may mản vận đỏ nên mới mặc thành như thế này chứ. Anh đúng là không biết tốt xấu mà”

Nói xong, Thanh Tùng liền đi đến trước mặt của Linh Trang, kéo tay của Linh Trang mà ỏn à ỏn ẻn nói: “Mẹ à, sao mẹ không mua quần áo cho con nữa?”

Chiến Quốc Việt ngẩn ngơ, chấn động mà nổi cả da gà.

Thanh Tùng sao lại có thể không ngại ngần mà nói cậu như thế?

Linh Trang cười cười mà giải thích: “Đợi đến khi mà con về nhà họ Dư để nắm quyền hành ấy, mẹ cũng sẽ mua cho con một bộ quần áo, có được không?”

Thanh Tùng dẩu môi nói: “Vậy đợi thêm vài tháng năm nữa. Con đã cùng với ông cụ ngoại thương lượng qua rôi, trại nhà họ Dư mấy năm nay vô cùng là yên ổn, đã có ông cữu trấn giữ rồi, con có khoảng thời gian có thể vô tư mà hưởng thụ nhưng ngày tháng thái bình. Chờ đến khi sự nghiệp học hành của con hoàn thành xong, thì lại tìm một cái giải ngữ hoa như hoa như ngọc ấy, con sẽ gạt con dâu mẹ đến trại nhà họ Dư với con. Mới không uổng phí quãng thời gian trong cuộc đời này của con.”

Linh Trang nghe thấy vậy, cảm thấy rất là vui mừng.

Trại nhà họ Dư thiên cao địa võng, Thanh Tùng là một đứa trẻ tính tình hoạt bát mà năm đó đi đến thì nhất định sẽ không quen được. Nhưng mà nếu như có một cô gái cùng chung chí hướng đu cùng thằng bé đến trại nhà họ Dư, chắc hản Thanh Tùng sẽ không cô đơn và hiu quạnh đâu.

Đối với tình cảm của Thanh Tùng, Linh Trang đột nhiên để ý đến rồi.

Cô âm thầm khẩn cầu ông trời: Nhất định phải ban cho Thanh Tùng một đóa hoa giải ngữ đó.

Chiến Quốc Việt lại lập tức phá rối: “Mẹ à, mẹ đừng có nghe nó nói linh tinh. Thằng bé này mấy ngày trước vẫn còn nói là mấy đứa con gái là cái đồ phiền phức đấy, cả đời này sẽ là một con người độc thân không có gánh nặng gì trên vai”

Linh Trang nhanh chóng lắc đầu: “Không thể được, không thể được. Thanh Tùng à, bây giờ con vẫn còn nhỏ, không có yêu đương không có quan hệ. Đợi sau khi con trưởng thành rồi, con vẫn là phải tìm một cô gái tốt đi, con đứa bên nhau đến già thì con mới không bị cô đơn”

Thanh Tùng nói: “Mẹ à, mẹ tưởng rằng mỗi một con người đều có vận khí tốt như mẹ sao. Có thể đủ khả năng để cùng với người mà bản thân thích cầm tay nhau đến già ạ?”

Khi Thanh Tùng nói xong câu này, u ám không rõ mà liếc mắt về phía của Thanh An.

“Trên thế giới này có bao nhiêu đôi nam nữ sỉ tính rồi oán hận chứ” Thanh Tùng thở dài nói.

Câu này của cậu bé, lập tức khiến cho không khí ở bên trong căn phòng trở nên áp lực rồi đần chìm xuống.

Thanh An nhẹ nhàng nói: “Anh hai à, anh đừng có mà nản chí tuyệt vọng thế, những cô gái thích anh nhiều như vậy cơ mà, anh chỉ cần nhược thủy ba ngàn thước lấy một gáo là được rồi mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.