Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 2132: Chương 2132: Chú thật đẹp trai




Nhưng tức giận thì tức giận, Chiến Hàn Quân vẫn yêu cầu bác sĩ đến khám bệnh cho Nghiêm Mặc Hàn.

Bác sĩ kiểm tra cho Nghiêm Mặc Hàn một lát, nói: “Đợi chúng tôi đến nhà của người nông dân, chúng tôi sẽ lấy máu xét nghiệm cho anh, xem thử tình trạng ngộ độc có nghiêm trọng không?”

Vẫn chưa đến nhà người nông dân, đầu lưỡi của Nghiêm Mặc Hàn cũng đã sắp hồi phục.

“Tôi có thể nói được” Nghiêm Mặc Hàn mơ hồ nói.

Chiến Hàn Quân nói: “Tai họa lưu lại ngàn năm, đừng lo lắng, ông trời sẽ không nhận anh đâu.”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cậu có thể nói gì dễ nghe chút không?”

Chiến Hàn Quân nói: “Vợ và con trai anh ở nhà mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh bình an. Vì vậy, anh đừng lo lắng, dù có làm gì thì anh cũng không thể chết được”

Nghiêm Mặc Hàn vô cùng xấu hổ: “Được rồi, được ri bảo vệ mình thật tốt. Cậu hãy mau ngậm miệng lại đi”

về sau tôi sẽ Sau hai giờ đi bộ trên đường núi, Chiến Hàn Quân và những người khác vội vã đến nông gia. Nông gia là một dãy nhà tranh, trong khoảng sân rộng bên ngoài ngôi nhà tranh có dựng một bếp lò, một cô gái trẻ đang nhóm lửa nấu ăn.

Chiến Hàn Quân hất hàm sang Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn ngầm hiểu trong lòng. Tên này trời đánh lại vênh mặt sai bảo anh ta.

Nghiêm Mặc Hàn ồm ồm nói: “Miệng của tôi bị thương. Đổi bọn họ đi?

Chiến Hàn Quân vẫn không buông tha: “Chỗ năng lượng không có nơi phóng thích này của anh, nếu không làm phiền người khác, thì cũng sẽ làm phiền chúng tôi”

Vì vậy, anh nham hiểm lựa chọn để Nghiêm Mặc Hàn đến làm phiền người lạ.

Nghiêm Mặc Hàn bước đến, nói với cô gái đó một cách nhanh nhẹn: “Em gái, em có biết làm thế nào để đến Thiên Lũng không?”

Cô bé cử động những ngón tay đang cầm cặp gắp thân. Ngước mắt lên, đôi mắt đen thãm nghỉ ngờ nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Anh không phải là người ở đây?”

“Đúng vậy, chúng tôi là Đế…”

Nghiêm Mặc Hàn quay đầu lại và nhìn chăm chằm họ, biết rằng họ đang nhắc nhở anh ấy chú ý bảo vệ thân phận của mình, nhưng Nghiêm Mặc Hàn chỉ nghĩ rằng bọn họ chỉ đang làm quá vấn đề lên.

Cô gái lắc đầu: “Tôi không biết Thiên Lũng nằm ở đâu. Cứ khoảng mười ngày nửa tháng, sẽ có người đến nhà tôi để hỏi thăm tung tích của Thiên Lũng, nhưng sau khi bọn họ đi cũng không thấy quay trở lại.

Tôi khuyên anh không nên tìm đến nơi đó. Nơi đó nhất định vô cùng nguy hiểm”

Nghiêm Mặc Hàn nghe vậy, mừng rỡ nói với Chiến Hàn Quân: “Xem ra chúng ta tìm đúng rồi, Thiên Lũng này hẳn là ở gần đây”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

Nghiêm Mặc Hàn đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều câu hỏi, nhưng tất cả đều là những câu hỏi lan man ngoài lề. Ví dụ, có con thú hoang nào.

xung quanh đây không? Có loại cây nào có thể ăn thịt người không?

Chiến Hàn Vô miễn cưỡng đi tới trước mặt cô gái đó, hỏi: “Cô gái, một người trong số chúng tôi đã bị trúng độc, gần đây có bác sĩ nào không?”

Đã đến gần Thiên Lũng, Chiến Hàn Quân không quên mục đích đến Thiên Lũng của mình. Đó là để giải độc cho Quan Minh Vũ.

Cô gái nhìn thấy Chiến Hàn Quân, liền sững sờ trước vẻ đẹp phồn thực của anh. Anh giống như tiên giới hạ phàm, khí chất kiên định, giọng nói cũng rất dễ nghe.

Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy một người đàn ông đẹp trai như Vậy.

“Chú, trông chú thật đẹp trai.”

Một luồng khí từ lòng bàn chân Chiến Hàn Quân phóng lên đỉnh đầu. Tâm tình của Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên khó chịu bởi sự mê trai của cô gái đó, anh lui về phía sau, nói với Dư Nhân: “Cậu nên đến hỏi thì hơn”

Dư Nhân không nói nên lời chỉ biết cười trừ.

Làm ơn đi, tướng mạo của anh ta cũng rất xuất chúng, có được không đây?

Dư Nhân vô cùng tự tin bước đến gần cô gái đó, hỏi: “Em gái, nếu em có thể cho anh biết gần đây ở đâu có bác sĩ. Anh sẽ cho em biết số điện thoại của ông chú đẹp trai này, được không?”

Ánh mắt mê mẫn của cô gái vẫn dán chặt lên người Chiến Hàn Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.