Đã hai ngày họp Năm ngày cho cuộc họp đại hội đồng cổ đông, đã qua hai ngày.
Nhưng Á Châu vẫn không tìm được nút thắt giải quyết khó khăn lần này.
Thành viên bí mật đi tìm kiếm Chiến Hàn Quân ở khắp nơi, nhưng Chiến Hàn Quân thật giống như bốc hơi trong thế giới vậy, khắp nơi đều không tìm được anh.
Một người thông minh như anh, nếu anh không muốn người khác tìm thấy anh, thì ai có thể tìm thấy anh?
Nghiêm Linh Trang không thể làm gì được ngoài thở dài một tiếng, sau đó vén chăn lên, thử động chân. Cản răng di chuyển chân đến cạnh giường ngủ thả lỏng xuống.
Cô muốn sử dụng ý chí sắt thép của mình để hạ gục bệnh tật, giúp cho cô đứng dậy trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nhưng khi cô vừa di chuyển cơ thể ra khỏi giường bệnh, cô phát hiện thân thể cô giống như một khối bông trôi nổi, cuối cùng trực tiếp ngã xuống “Linh Trang” Nghiêm Mặc Hàn bưng ấm đun nước vào. Nhìn thấy Linh Trang ngồi trên mặt đất, vội vàng ném ấm đun nước xuống đất, chạy tới ôm Linh Trang.
Linh Trang lại ngăn cản anh ta lại: “Đừng ôm em. Anh, anh đi đóng cửa lại, hôm nay em cho dù có bò, cũng phải bò để đứng lên”
Nghiêm Mặc Hàn rơi nước mắt: “Sao em lại phải khổ như vậy chứ?”
Linh Trang nói: “Anh, nếu anh muốn thương em, thì anh hãy đi ra ngoài đi”
Nghiêm Mặc Hàn quay lưng lại, nước mắt trào ra từ trong hốc mắt.
Sau lưng truyền đến tiếng va chạm, còn có thanh âm Nghiêm Linh Trang đau đớn.
Nghiêm Mặc Hàn liều mạng khắc chế cảm xúc muốn từ bỏ.
Khi Quan Minh Vũ đẩy cửa đi vào. Liền thấy Linh Trang chật vật năm sấp trên mặt đất, Nghiêm Mặc Hàn lại đứng ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn.
Quan Minh Vũ tức giận không thể kiềm chế được: “Nghiêm Mặc Hàn, anh còn là người hay không vậy? Anh không thể giúp tổng giám đốc sao?”
Nghiêm Mặc Hàn đi lên, kéo Quan Minh Vũ tới, giống như anh ta đưa lưng về phía Nghiêm Linh Trang. Nói: “Đừng nhìn.”
Quan Minh Vũ hiểu được, khuôn mặt tuấn dật hiện ra vẻ mặt kính nể.
Anh ta vung tay Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Tổng giám đốc, chúng ta đã tìm được tổng giám đốc Quân rồi?”
Nghiêm Linh Trang chán nản ngồi trên mặt đất, nghe được tin tức này nhếch miệng cười: “Mau đỡ tôi đứng dậy”
Quan Minh Vũ cùng Nghiêm Mặc Hàn đỡ Linh Trang dậy.
Linh Trang chỉ vào hai người, cảnh cáo: “Vừa rồi nhìn thấy, không được đi ra ngoài nói lung tung”
“Đúng vậy” Quan Minh Vũ vô cùng thấp thỏm: “Đám ký giả chó săn ở thủ đô này, là một công ty giải trí vô đạo đức. Những tin tức mà họ đăng lên, cho đến bây giờ, đều là vì lợi ích cá nhân, rất không đáng tin. Trước.
kia tổng giám đốc Quân đã vô cùng chán ghét công ty này, hôm nay anh ấy đến đó tìm quá khứ của mình, tôi sợ sẽ nhận được một ít tin tức vô cùng bất lợi cho chúng ta.”
Nghiêm Linh Trang sắc mặt trầm xuống: “Quan Minh Vũ cậu có chút không biết, đám ký giả chó săn này là do công ty Bạch Thị thao túng. Nhanh chóng đưa tôi qua đó đi”
“Được”
Đám ký giả chó săn ở thủ đô.