Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 163: Chương 163




Chiến Anh Nguyệt ôm bé An, vẻ yêu thích lộ rõ trên khuôn mặt: “Bé An của nhà chúng ta thật ngoan”

Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn về phía Chiến Anh Nguyệt có vẻ sâu xa khó hiểu. Vì sao Chiến Anh Nguyệt lại thích bé An như thế?

Rõ ràng là Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt mới là con cháu máu mủ ruột rà của nhà họ Chiến Không biết Chiến Bá Nam đã tới từ lúc nào, anh ta nhìn lướt qua ba bánh bao nhỏ xinh đẹp đáng yêu, đau lòng nói: “Hàn quân, búp bê thiên sứ xinh đẹp này là ai? Không phải con gái của cháu sao?”

Chiến Hàn Quân không thèm để ý đến anh ta.

Chiến Bá Nam lại thao thao bất tuyệt: “Cháu nói xem, cháu cũng chẳng phải người tốt lành gì, tại sao ông trời lại chăm chút cho.

cháu như thế chứ? Tặng cho cháu một đứa bé thiên tài như Chiến Quốc Việt thì thôi đi, lại còn tặng cho cháu thêm cục cưng đáng yêu hoạt bát như Thanh Tùng rồi, bây giờ lại còn có cả một thiên sứ nhỏ ngọt ngào dễ thương như thế này nữa. Đúng là khiến người khác phải ghen tị”

Chiến Hàn Quân đen mặt cải chính: “Con bé không phải là con gái của cháu”

Ánh mắt Chiến Bá Nam khóa chặt trên người bé An không dời đi được.

Cô bé trông như một cái bánh bao nhỏ, trắng trắng mềm mềm, đôi con ngươi màu đen trong suốt, sáng hơn cả bảo thạch, làn da màu trắng sứ non mịn đến mức tưởng chừng như có thể bóp ra nước.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp kia giống như một con thỏ nhỏ, khiến cho người khác không nhịn được mà cảm thấy muốn bảo vệ.

Chiến Bá Nam không thể tin nổi, chép miệng một cái, nói: “Không thể nào, đứa bé này nhìn vừa cao quý lạnh lùng, vừa xinh đẹp, rõ ràng là đã thừa hưởng gen di truyền của cháu mà. Sao lại không phải là con của cháu chứ?”

Chiến Hàn Quân cảm thấy không còn lời nên mới nhìn thấy con bé vừa cao quý lạnh lùng vừa xinh đẹp”

Bé An nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ hận thù cay đẳng. Rõ ràng là hai ngày nay cô bé đã rất cố gảng lấy lòng bố mình, nhưng thật ra trong lòng bố không hề thích cô bé. Mỗi lời nói cử chỉ của bố đều có vẻ ghét bỏ cô bé.

Chiến Bá Nam trách móc Chiến Hàn Quân: “Hai con mắt của chú đều thấy được. Rõ ràng là một thiên sứ nhỏ xinh đẹp phóng khoáng, không ngờ một phụ nữ nông dân thô bỉ như Lạc Thanh Du lại có thể sinh ra một thiên sứ nhỏ đáng yêu như vậy”

Lần này, Chiến Hàn Quân không tiếp tục phản bác Chiến Bá Nam nữa.

“Mẹ..” Bỗng nhiên, bên tai anh ta vang lên tiếng reo mừng chỉnh †ê của ba đứa trẻ, giống như một tiếng kèn lệnh, khiến cho mọi người phải đưa mắt nhìn về phía chiếc taxi vừa tới.

Chiến Bá Nam nhếch môi, cười tà ác: “Nhà quê đúng là nhà quê, sự kiện như thế này mà lại ngồi một cái xe nát đến, đúng là không thể làm một người thanh nhã được. Hàn Quân, may mà lúc đó cháu sáng suốt, kịp thời ly hôn với cô ta. Nếu không thì hôm nay..”

Anh ta còn chưa dứt lời, nhìn thấy Lạc Thanh Du xuống xe, đã phải im bặt.

Cửa xe mở ra, một chiếc giày cao gót đặt xuống mặt đất, mắt cá chân xinh đẹp được bao quanh bằng một dây vòng chân cỏ bốn lá bằng bạc.

Chỉ nhìn thấy được một góc của tảng băng, cũng đủ để khiến cho người ta cảm thấy người này có thể khiến cho chiếc xe rách nát này trở nên sang trọng chẳng khác gì xe hạng sang.

Ngay sau đó, Lạc Thanh Du bước xuống khỏi xe. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dự.

tiệc màu đỏ tươi, váy ôm sát vào người, phần đuôi váy may thành đuôi cá, bên hông đính mấy viên trân châu sáng lấp lánh, cổ tròn chạm rỗng kết hợp với tay áo ngắn, nhìn rất tự nhiên, thoải mái.

Đặc biệt, cô còn dùng máy uốn, uốn tóc.

gợn sóng, sau đó dùng kẹp tóc hình tròn bằng bạc kẹp sang một bên thái dương. Váy dài màu đỏ kết hợp với trang sức màu trắng càng tăng thêm vẻ quyến rũ, sắc sảo cho cô.

Toàn bộ những lời nói móc của Chiến Bá Nam dành cho Lạc Thanh Du cứ như thế mà phải nuốt ngược lại hết vào trong. Anh ta giật giật ống tay áo Chiến Hàn Quân, có vẻ không chắc chắn lắm hỏi: “Cô ta thật sự là Lạc.

Thanh Du?”

Chiến Hàn Quân đang nhìn Lạc Thanh Du chăm chăm.

Hôm nay, khí chất của cô khiến anh phải kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh, cô vốn là một người phụ nữ thô bỉ, mạnh mẽ, nhưng hôm nay, ấn tượng đó đã bay hết sạch. Cô bây giờ giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết không chút bụi bặm, lại giống như một cô gái mới lớn e thẹn đứng ở nơi đó.

Người có kiến thức, khí chất cũng tự nhiên cũng đẹp theo. Không hiểu sao, trong đầu Chiến Hàn Quân lại có suy nghĩ này.

Chỉ có điều, sau khi sự ngạc nhiên qua đi, Chiến Hàn Quân lại không vui nhíu mày lại không ngờ hôm nay cô lại ăn mặc giống như anh, váy dự tiệc màu đỏ, hơi cuộn tóc lên, giống như một đôi tình nhân đã thương lượng xong với nhau là sẽ mặc đồ gì vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.