“Cái câu rau sạch cho lợn ăn là ai dạy con?”
“Dạ là cô nhỏ”
Lạc Thanh Du: *.., xem ra phải nói chuyện lại với Chiến Anh Nguyệt rồi.
Ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu của cô chuyển sang Chiến Quốc Việt đang thấp thỏm bất an: “Quốc Việt, còn con thì sao? Tại sao lại nói những lời vô văn hoá đó với cô giáo?”
Chiến Quốc Việt cắn môi, im lặng không trả lời.
Lạc Thanh Du đối xử khác biệt với hai đứa con trai, từ lúc Lạc Thanh Tùng luyện võ, lăn lê bò lết lì lợm không khác gì một chú gấu, cô có đánh Lạc Thanh Tùng thì cũng không khác gì gãi ngứa cho cậu bé.
Còn Quốc Việt được nhà họ Chiến hầu hạ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cộng thêm mắc chứng tự kỉ nhẹ nên thái độ của Lạc Thanh Du với cậu bé cực kì dịu dàng.
“Quốc Việt, mẹ sẽ không đánh con, cũng sẽ không mắng con, nhưng mẹ muốn biết tại sao con lại nói những lời lẽ bất lịch sự đó? Chỉ cần con nói thật cho mẹ biết thì mẹ mới có thể giúp Quốc Việt thay đổi thói quen xấu của mình, mới có thể giúp Quốc Việt càng lúc càng giỏi hơn, làm người khác thích mình hơn.
Dưới sự dẫn dắt từ tốn của Lạc Thanh Du, Chiến Quốc Việt cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Cô giáo hỏi con, trong ba chú lợn, chú lớn nhất lười biếng, chú thứ hai thì khôn vặt, chỉ có chú thứ ba mới chăm chỉ lao động. Hỏi con muốn làm chú lợn nào? Con nói chỉ có thiểu năng mới trả lời câu hỏi này, bởi vì con không muốn làm lợn”
Lạc Thanh Du đờ người.
Tuy rằng vấn đề này có hơi kì lạ, nhưng câu hỏi của cô giáo cũng không hẳn mang ý xấu, chẳng qua cô giáo chỉ muốn kiểm tra nhận thức của con nít với phẩm chất con người như thế nào. Ai ngờ đầu óc con trai cô còn kì lạ hơn, hơn nữa logic cũng cực kì tỉnh táo.
“Haiz” Lạc Thanh Du thở dài một hơi: “chẳng qua, đi học thuộc câu chuyện ba chú lợn lần nữa rồi cho mẹ biết con thích chú lợn nào, được không?”
Chiến Quốc Việt liền đứng dậy.
Lạc Thanh Tùng nhìn Chiến Quốc Việt bình yên vô sự, không thể tin được mà lớn tiếng nói: “Mẹ, không công bãng gì hết, tại sao con làm sai thì mẹ đánh mông con mà Chiến Quốc Việt làm sai thì mẹ lại tha cho anh ấy?”
Ờm, Lạc Thanh Du do dự một lát, nhanh trí nói: “Bởi vì lỗi của con là đánh bạn, lỗi của Quốc Việt là mảng người. Một đứa dùng tay, một đứa dùng miệng, gậy ông đập lưng ông, con đánh người thì mẹ đánh con, Quốc Việt mắng cô giáo thì mẹ để Quốc Việt nói nhiều hơn một chứ”
Lạc Thanh Tùng la lên một tiếng: “Biết thế con đã không đánh chúng nó”
Cậu bé căm phẫn nói, đáng ra mình nên mắng cho ba thằng nhóc đó tức ói máu mới đúng Bữa ăn tối trôi qua rồi mà Chiến Hàn Quân vẫn chưa quay về.
Lạc Thanh Du dỗ Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng ngủ xong mới trở về phòng mình.
Cô yên tĩnh đứng dưới rèm cửa sổ, nhìn ra bầu trời dần trở nên tối đen, hơi sốt ruột.
Tại sao Chiến Hàn Quân vẫn chưa quay về?
Tối qua bệnh đau dạ dày của anh tái phát, không biết hôm nay thế nào rồi?
Ầy Cô có tư cách gì để quan tâm anh chứ?
Anh cũng không cần sự quan tâm của cô.
“Haiz!” Từ trong chăn truyền đến tiếng thở dài của Thanh An.
Lạc Thanh Du kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thanh An ngồi dậy, oan ức mà nhìn mẹ mình.
Lạc Thanh Du bước sang, Thanh An ôm lấy cổ mẹ, buồn bã hỏi: “Mẹ ơi, con đã rất cố gắng lấy lòng bố rồi mà tại sao bố vẫn không thích con vậy?”
Lạc Thanh Du ngây ra.
“Bố không nghe máy của con” Thanh An buồn bã nói.