Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 233: Chương 233




Lạc Thanh Du cuối cùng vẫn không chống cự lại được cơn buồn ngủ, không biết từ khi nào đã chậm rãi đi vào mộng đẹp.

Chiến Hàn Quân nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, đôi mắt đen láy của anh mở to nhìn Lạc Thanh Du, Anh nghiêng người ngắm gương mặt đang ngủ của cô, mặc dù khuôn mặt đã không phải như trước, nhưng thần thái của cô vẫn cực kì giống Linh Trang.

Có lẽ là do vẻ ngoài đã thay đổi, vì thế lúc cô dũng cảm quên mình gả cho anh, anh lại chưa từng thật sự nhìn thẳng vào cô, càng không nói tới việc tìm hiểu cô bằng thái độ cẩn thận và nghiêm túc.

Vì vậy mà bọn họ đã bỏ lỡ thật nhiều thời gian quý báu để dành cho nhau.

Mà cô, sau khi bị anh làm tổn thương đến nỗi mình đầy thương tích, cũng đã học được cách che giấu đi những tâm sự trong lòng mình.

Chiến Hàn Quân duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lạc Thanh Du.

Chưa bao giờ anh nghĩ răng, người mà anh làm tổn thương nhiều nhất, lại là người con gái mà anh yêu nhất.

Chiến Hàn Quân ôm cô vào lồng ngực, ôm lấy cô, trái tim tưởng chừng như đã trống vắng từng ấy năm chớp mắt như được lấp đầy. Sự hạnh phúc và niềm vui lan toả khắp cơ thể anh.

Có cô, có các con, anh cảm thấy chỉ như vậy cũng đủ rồi.

Nếu nói điều nuối tiếc duy nhất của anh, đó là khi cô gả cho người đàn ông khác, còn có một bé gái không phải con ruột của anh.

Mỗi lần Chiến Hàn Quân nhớ đến người đàn ông kia, trái tim anh lại âm ỷ từng cơn đau.

Là do bảy năm trước anh không trân trọng cô thật tốt, cho nên bây giờ ông trời mới trừng phạt Chiến Hàn Quân anh thật nặng đúng không?

Buổi sáng ngày hôm sau.

Lạc Thanh Du còn đang mơ mơ màng màng, cô có cảm giác mình đang năm trong một lồng ngực ấm áp, ngay lập tức bị dọa cho tỉnh giấc.

Cô trừng lớn đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly của mình, đập vào tầm mắt là gương mặt tuấn tú như yêu tinh mê hoặc chết người của Chiến Hàn Quân.

Lạc Thanh Du bị dọa sợ không nhẹ, cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay của anh, sau đó là đến đôi chân dài đang gác ngang người cô cũng bị Lạc Thanh Du nhấc lên. Lạc Thanh Du bò dậy, chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ.

Trên bàn trà đặt một lá thư mà bọn trẻ đã viết rồi để lại. Nhìn nét chữ, cô đoán chắc là của Lạc Thanh Tùng. Nhưng cuối thư lại có chữ ký của Chiến Quốc Việt và bé An.

Trên thư để lại viết: Gửi bố và mẹ: Tối hôm qua bố mẹ ngủ có ngon không?

Quốc Việt nói, bố ngủ dậy hay cáu kỉnh lắm, bọn con không dám tùy tiện quấy rầy bố mẹ.

Vì thế bọn con đã quyết định tự đi học. Ngoài ra, bọn con cũng đã tự làm đồ ăn sáng rồi, bố mẹ đừng lo.

Chúc bố mẹ ngủ ngon mơ đẹp!

Lạc Thanh Du nâng mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ trưa rồi, không biết bọn nhỏ có đến trường mầm non an toàn hay không.

Lạc Thanh Du sốt ruột trong lòng, mặc dù Lạc Thanh Tùng rất tự lập, nhưng dù gì thì bọn họ cũng mới chuyển nhà, quãng đường từ Vân Đình đến Hải Thiên Lạc Thanh Tùng lại không quen thuộc, lỡ như đi lạc thì sao.

Lạc Thanh Du càng nghĩ càng không yên †âm, cô muốn gọi điện thoại cho trường mầm non, nhưng điện thoại còn đang ở trong phòng ngủ chính.

Lạc Thanh Du thấp thỏm đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Đêm hôm qua Chiến Hàn Quân trăn trọc mãi không ngủ được, lúc này anh vẫn còn đang say giấc nồng.

Lạc Thanh Du rón rén lại gần, kéo ngăn kéo tủ đầu giường để lấy điện thoại.

Tiếng động nhỏ như thế, nhưng lại làm cho Chiến Hàn Quân giật mình tỉnh giấc.

Lạc Thanh Du thấy Chiến Hàn Quân đột nhiên mở mắt, nhịp tim phút chốc đập liên hồi.

Chiến Hàn Quân thức dậy có bao nhiêu đáng sợ, mặc dù trước đây cô chưa từng chứng kiến tận mắt, nhưng cũng đã nghe qua một hai.

Nghe nói một khi Chiến Hàn Quân đã nổi nóng lên thì không có nổi một sinh vật nào trong nhà có thể trốn thoát.

Lạc Thanh Du co người lại, có thể giả vờ như không nhìn thấy cô có được hay không?

Chiến Hàn Quân bất chợt đưa tay về phía cô, Lạc Thanh Du làm sao dám đưa tay cho anh năm, ngộ nhỡ Chiến Hàn Quân bẻ gấy tay cô thì phải làm sao bây giờ?

*Hửm?” Đợi mãi không thấy cô đáp lại, cổ họng anh hừ một tiếng không vui.

Lạc Thanh Du lấy hết dũng khí đưa tay cho anh, nhảm chặt mắt lại dứt khoát không nhìn cảnh tượng tiếp theo, chết thì chết vậy.

Chiến Hàn Quân chỉ dùng chút sức, cả người Lạc Thanh Du đã ngã nhào vào lòng anh.

Hôm qua là ai vừa hôn vừa kéo vừa ôm tôi vậy, có phải bây giờ cô nên cho tôi một lời giải thích hay không?”.

Lạc Thanh Du mờ mịt nhìn anh: “Có tr?”

Sao cô không nhớ gì hết vậy.

“Lúc tôi ngủ quả thật không có nề nếp cho lắm. Nhưng mà nếu tôi thật sự làm chuyện gì không đúng với anh, vậy thì tôi chân thành xin lỗi anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.