Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 257: Chương 257




Thậm chí chất giọng còn quyến rũ hơn cả phát thanh viên. Lạc Thanh Du nghe tiếng đoán ra người, bồng ngạc nhiên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Chiến Hàn Quân đột nhiên xuất hiện.

“Cậu Quân?” Cô ngạc nhiên mở to mắt như chuông đồng, nhìn anh với vẻ không dám tin: “Sao anh lại ở đây?”

Chiến Hàn Quân bình tĩnh đứng trước mặt cô. Chỉ mới một ngày thôi mà thấy cô đã hốc hác gầy rộc đi. Gương mặt mũm mĩm đáng yêu hoạt bát đã gầy đi rất nhiều.

Trái tìm anh nhói đau Ánh mắt của Chiến Hàn Quân nhìn sang ông cụ Nghiêm, trong trí nhớ của anh ông ấy là người có tinh thần phấn chấn, hăng hái nhưng bây giờ chỉ còn sót lại sự chán nản và tiêu điều đến tột cùng.

“Cô muốn cứu ông ấy?” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm Lạc Thanh Du Lạc Thanh Du gật đầu.

Trong lòng cô dấy lên cảm giác lo lắng.

Chiến Hàn Quân là người suy tính cẩn thận, nếu anh gặng hỏi đến cùng, tra hỏi lý do cô cứu ông cụ Nghiêm thì cô phải trả lời qua loa thế nào đây?

“Lạc Thanh Du, cô kết hôn với tôi thì tôi sẽ cứu ông ấy” Chiến Hàn Quân nhìn vẻ kiên định trong mắt Lạc Thanh Du, đột nhiên anh nghiêm túc tuyên bố.

Anh không muốn lợi dụng lúc cô gặp khó.

khăn nhưng anh là doanh nhân, biết rõ không thể chờ đợi thời cơ thêm được nữa.

Anh cũng không còn can đảm để chịu đựng nỗi đau mất cô.

Lạc Thanh Du ngơ ngác nhìn anh.

Cô thật sự không hiểu, tại sao anh rất ghét cô mà lại đưa ra giao kèo như vậy?

Rốt cuộc hôn nhân trong mắt anh là thứ gì?

Cô biết doanh nhân cần nhất là lời nhưng anh cưới cô thì có lời được gì chứ?

Người bác sĩ kia nhìn Chiến Quân Hàn rồi đột nhiên cười giễu cợt.

“Thưa anh, bệnh của ông cụ là bệnh nan y.

Tôi thấy anh không phải là người thiếu tiền, nhưng tôi phải nhắc cho anh biết rằng tính mạng và sức khỏe luôn là thứ mà tiền không thể mua được”

Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân quét qua mặt của bác sĩ: “Anh nói rất đúng. Vì thế, ngoại trừ trung tâm y tế Á Châu ra thì không có bất cứ nơi nào có thể tạo được kỳ tích cho ông ấy”

Bác sĩ ngẩn người: “Anh là ai?”

Chiến Hàn Quân nhìn anh ta, khoan thai nói: “Chiến Hàn Quân”

Bác sĩ lảo đảo vì sợ hãi, vẻ mặt anh ta rất xấu hổ, nơm nớp lo sợ nói: “Hóa ra anh là tổng giám đốc của Á Châu! Tôi đúng là có mắt không tròng!”

Bác sĩ cau mày nhìn Lạc Thanh Du: “Thưa cô, đây là cơ hội cuối cùng để cô cứu ông cụ đấy. Cô đừng bỏ lỡ cơ hội trời ban này chứ?”

Bác sĩ nói xong liền chán nản rời đi Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du đứng đối diện nhau, suy nghĩ trong đâu Lạc Thanh Du đang rất hỗn loạn.

Một giọng nói rõ nét ập đến phá tan mớ hỗn độn của cô, bất ngờ vang lên: “Linh Trang à, đi cầu xin Hàn Quân đi…chỉ có cậu ta có thể giúp con…khôi phục lại nhà họ Nghiêm!”

Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân, ông gửi gắm tất cả hy vọng vào anh, nhưng liệu anh thật sự có thể giúp cô khôi phục lại sự huy hoàng của nhà họ Nghiêm không?

Lạc Thanh Du gật đầu: “Được, tôi đồng ý”

Cho dù thế nào cô cũng phải thử? Không đúng sao?

Trái tim đang căng thẳng lo lắng của Chiến Hàn Quân cũng dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng thì cô cũng sắp trở thành cô dâu của anh rồi!

Lần này anh sẽ không bao giờ làm cô thất vọng.

“Cô theo tôi về Hà Nội trước, về phía ông cụ tôi sẽ sắp xếp người tới chuyển viện”

Lạc Thanh Du gật đầu.

Quyến luyến nhìn ông cụ thêm vài lần nữa rồi chậm rãi bước ra ngoài với vẻ mặt lặng lẽ.

Trên hành lang có một chiếc xe đẩy chất đầy dụng cụ y tế đang chạy đến, Lạc Thanh.

Du thẫn thờ bước đi, hoàn toàn không hề nhận ra nguy hiểm đang tiến tới.

Chiến Hàn Quân đi phía sau cô, đột nhiên đôi chân dài của anh phóng lên, đưa tay ra kéo Lạc Thanh Du lại không chút chuẩn bị.

Lạc Thanh Du được anh ôm vào lòng mới chợt tỉnh táo lại. Vừa rồi suýt chút nữa thì cô va vào xe đẩy.

Cô hoảng sợ chui ra khỏi lồng ngực của Chiến Hàn Quân: “Cảm ơn anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.