Chiến Hàn Quân vừa mới đến cổng Á Châu, Quan Minh Vũ đã kính cẩn đứng đó, cầm tập tài liệu trên tay, trên trán lấm tấm mồ hôi Ánh mắt Chiến Hàn Quân quét lên trên người anh ta khiến Quan Minh Vũ lập tức rùng mình.
Chiến Hàn Quân không khách khí: “Lại làm sai cái gì rồi?”
Quan Minh Vũ run rẩy nói: “Tổng giám đốc, lần này không phải tôi sai mà là anh sai rồi”
Chiến Hàn Quân khẽ giật mình, ánh mắt rơi vào tập tài liệu màu hồng trên tay anh ta, đồng tử chim ưng co rút lại: “Đây là cái gì?”
“Tổng giám đốc, đây là bản báo cáo xét nghiệm gen của Lạc Thanh An” Quan Minh Vũ nói.
Chiến Hàn Quân sải bước đến văn phòng làm việc của mình, anh ra lệnh cho Quan Minh Vũ: “Không phải kêu cậu vẽ gia phả di truyền của con bé sao? Nhanh như vậy đã có rồi à?”
Quan Minh Vũ cười còn xấu hơn khóc: “Tổng giám đốc, tôi đi đường tắt.”
Nếu Tổng giám đốc biết mình đã đánh cắp bảng gia phả của nhà họ Chiến, biểu tình trên mặt anh chắc còn đẹp hơn cả cầu vồng luôn.
“Đọc cho tôi nghe” Chiến Hàn Quân nói.
Quan Minh Vũ Đồng nhìn xung quanh, đang là giờ cao điểm của ngày làm việc. Các nhân viên quay xung quanh họ không ngừng, Quan Minh Vũ phải đề nghị: “Tổng giám đốc, ở đây không tiện.”
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn anh ta, luôn cảm thấy là một người đàn ông lớn nên làm việc gì cũng phải thẳng thän bộc trực, chứ đừng có giấu giấu giếm giếm như con gái thế. . ||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Khi đến thang máy chủ tịch, Quan Minh Vũ nhấn số lầu, sau khi vào thang máy, Quan Minh Vũ sờ ngực mình, nặng nề thở ra một hơi.
“Quay lại đây” Chiến Hàn Quân cao lớn đứng thẳng, ngọc thụ chỉ lan, nhìn về phía trước, tư thế tao nhã không tầm thường, khí thế vương giả không gì cản nổi.
Quan Minh Vũ rụt rè hỏi ý kiến của Chiến Hàn Quân: “Tống giám đốc, anh muốn nghe thứ tự phả hệ “từ già đến trẻ” hay “từ trẻ đến già” trước?”
Chiến Hàn Quân liếc anh ta một cái, không nhịn được nói: “Sao cũng được.”
Quan Minh Vũ lập tức mở tập tài liệu, lấy ra một tờ giấy A4 và bắt đầu đọc với giọng điệu nghiêm túc: “Thế hệ đầu tiên được khảo nghiệm: nam: Chiến Việt Tự; vợ: Trần Kiều Thư”
Chiến Hàn Quân không khỏi nôn khan: “Chết cả rồi”
Quan Minh Vũ ngây ngô sợ run: Tổng giám đốc, đây là tên tổ tiên của anh đó.
Nôn khan như thế hông sợ tối nay ông bà ông vải hiện về kiếm đứa cháu xấu xa là anh hả?
“Tiếp tục.”
*Thế hệ thứ hai: Chiến Đăng Vượng, vợ Hoàng Hồng Nhưng”
“Thế hệ thứ ba: Chiến Thiên Quân, vợ Tả Vân Phượng”
“Thế hệ thứ tư…
Chiến Hàn Quân ngắt lời anh ta: “Dòng họ.
này đơn truyền à?”
Quan Minh Vũ lắc đầu: “Không phải, Tổng giám đốc, từ bốn đời nay đã bắt đầu khai chỉ tán diệp, gia tộc rất lớn”
*Ö, vậy bắt đầu từ thế hệ thứ tư đi”
Quan Minh Vũ nhìn thế hệ thứ tư của gia phả viết tên gia chủ nhà họ Chiến: Chiến Bá Trọng, trong lòng không khỏi run lên.
“Tổng giám đốc, tôi không dám đọc”
“Đọc” Tổng giám đốc mang khí thế khiếp người.
Quan Minh Vũ ấp úng đọc: “Dạ, Chiến…
Bá… Trọng”
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Tổng giám đốc, là anh kêu tôi đọc.”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Cậu lấy đâu ra cái gia phả này? Tôi bảo cần gia phả của Lạc Thanh An”
Anh giơ tay lên vỗ vào gáy Quan Minh Vũ một cái: “Làm ăn thế này đây hả?”
Quan Minh Vũ vô cùng oan ức: “Tổng giám đốc, cái tôi đọc không phải gia phả của Lạc Thanh An sao?”
Sự tức giận của Chiến Hàn Quân từ từ đông lại, ánh mắt rơi vào tập tài liệu, anh giật lấy gia phả, cẩn thận xem lại Đúng như dự đoán, cột bố của Lạc Thanh An viết tên của anh, mẹ là Lạc Thanh Du. Kết nối liền mạch với gia phả nhà họ Chiến.