Ngay khi chiếc Rolls Royce của Chiến Hàn Quân lái vào bãi đậu xe của tòa nhà trung tâm của Bạch thị, khắp nơi Bạch thị đều trở nên sôi trào.
“Nghe nói tổng giám đốc Bạch không biết trời cao đất dày đã đoạt lấy tập kịch bản mà Chiến thị đã thương lượng. Hôm nay người nhà họ Chiến khẳng định sẽ đến đây để hỏi tội rồi.
“Không lẽ tổng giám đốc Bạch mới ăn tim hùng mật báo hay sao vậy? Dám đoạt thức ăn trong miệng cọp? Tổng giám đốc Bạch của chúng ta lần này chết chắc rồi”
“Tôi phảng phất có thể thấy tòa nhà trung tâm này tràn ngập họa sát thân a”
Bạch Hiểu Phong đứng ở bên cửa sổ, nhìn chiếc Rolls Royce đậu dưới lầu, vẻ mặt bình Tĩnh.
“Rose, cô có đoán được tại sao hôm nay anh ấy lại đến đây không?”
Lạc Thanh Du đang pha cà phê cho anh 1a, không thèm suy nghĩ đã trả lời: “Chúng ta cướp đi kịch bản của Chiến thị, có lẽ anh ấy đến hỏi tội đó?”
Bạch Hiểu Phong quay đầu cười: “Tôi nghĩ là không phải vậy đâu.”
Lạc Thanh Du nâng mắt lên nhìn anh: “Vậy anh ấy tới đây làm cái gï?”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Hiểu Phong nháy mắt với Lạc Thanh Du: “Anh ấy tới rồi”
Lạc Thanh Du cầm ly cà phê mới pha xong, tâm tình cô trong nháy mắt có chút lộn xôn, mạnh mẽ trấn an tinh thần rồi đi tới bên cạnh cửa, mở cửa.
Chiến Hàn Quân giống như một vị thần đứng ngoài cửa, khí chất tôn quý bất khả xâm phạm tuôn ra, bầu không khí vốn dĩ thoải mái trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Lạc Thanh Du sau một lát thất thần, cuối cùng cũng từ trong suy nghĩ ngổn ngang tìm ra một biện pháp đối phó với anh.
“Anh chàng đẹp trai này là?” Cô cố tình nở một nụ si mê với anh.
Cô biết anh ghét nhất loại phụ nữ chủ động dâng lên.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân nhìn chãm chằm vào mặt Lạc Thanh Du: “Rose?”
Lạc Thanh Du cười ngọt ngào: “Không ngờ anh lại biết tôi, thật là vinh hạnh”
Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du, tóc dài xoăn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, làn da trắng sứ trong như ngọc, lông mi từng cọng rõ ràng, dài và cong, đồng tử to tròn, trong trẻo như mặt hồ mùa thu.
Áo trễ vai bó sát hở rốn cùng quần tây ống rộng tôn vóc dáng nóng bỏng, vừa xinh đẹp lại vừa gợi cảm.
Ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cái eo mảnh khảnh và hiệu ứng thị giác nhìn không khác lắm với Lạc Thanh Du ra nhưng anh không thế tìm được một chút bóng dáng nào của Lạc Thanh Du trên người cô.
Lạc Thanh Du bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm đến đặc biệt không tự nhiên, cô xoay người bưng ly cà phê đi về phía Bạch Hiếu Phong.
“Anh Phong, cà phê của anh”
Đôi chân dài của Chiến Hàn Quân bước tới, nhìn có vẻ như rất thong dong bình tĩnh nhưng lại dễ dàng vượt qua Lạc Thanh Du, cướp ly cà phê từ tay của cô.
Lạc Thanh Du nhìn giọng khách át giọng chủ Chiến Hàn Quân liền ngây ra như ngỗng.
Chiến Hàn Quân tao nhã nhấp một ngụm cà phê. Đặt ly cà phê lên bàn của Bạch Hiểu Phong và ẩn ý nói.
“Bạch Hiểu Phong, cô trợ lý xinh đẹp như vậy lại khiến cô ấy lao động. Thật là phung phí của trời”
Bạch Hiểu Phong cười khổ: “Ý của cậu Quân nghĩa là”
Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du: “Nếu tổng giám đốc Bạch đã không hiểu thương hoa tiếc ngọc không bằng đưa cô ấy cho tôi đi. Tôi sẽ nâng niu cô ấy thật tốt!”
Bạch Hiểu Phong bật cười: “Cậu Quân chưa bao giờ gần gũi phụ nữ. Có phải hôm nay mặt trời mọc đẳng tây rồi không?”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn về phía Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du trong lòng kháng cự nhưng cô biết nếu cô biểu hiện không có cảm giác với anh, cô sẽ khiến anh nhìn thấu thân phận của cô.
Rốt cuộc, không có người phụ nữ nào ở thủ đô có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.
Ngoại trừ Lạc Thanh Du cô ấy.
Lạc Thanh Du hít một hơi thật sâu không thèm đếm xa, cả người mềm mại uyển chuyển giống như động vật không xương dán vào Chiến Hàn Quân.
“Hóa ra là cậu Quân sao? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt đó. Cậu Quân quả là tuấn mỹ hơn cả lời đôn”
Ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của Lạc Thanh Du tinh nghịch chạm vào chiếc cằm như được gọt khắc tỉ mỉ của anh.
Chiến Hàn Quân rút ngón tay cô ra, trước khi anh không chắc cô có phải là Lạc Thanh Du hay không, anh không thể chấp nhận sự động chạm của những người phụ nữ khác bởi chứng rối loạn vệ sinh của mình.