Chiếc xe Porsche dừng lại ở trước mặt của Bạch Hiểu Phong và Lạc Thanh Du, cửa sổ xe hạ xuống, Phong Mang và Lâm Miên mở cửa bước ra ngoài Bạch Hiểu Phong nhìn hai người trẻ tuổi bồng nhiên chắn trước mặt mình, nhíu mày.
Phong Mang bắt chước thầy bói rởm giả thần giả quỷ nói: “Người anh em này, tôi thấy anh đôi mắt như nước mùa thu, mang mệnh đào hoa. Đuôi lông mày chứa ý cười, sự nghiệp thành công Nhưng mà ấn đường của anh có màu đen, trên đầu còn có khí đen vờn quanh, mấy ngày gần đây chỉ sợ sẽ gặp tai nạn đổ máu. “
Bạch Hiểu Phong cảnh giác nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh là ai? Muốn làm gì chúng tôi?”
Lâm Miên không còn gì để nói trừng mắt nhìn Phong Mang; “Nói lời vô ích với anh ta làm cái gì?”
Sau đó vươn tay búng một cái lên cánh mũi của Lạc Thanh Du và Bạch Hiểu Phong.
Bạch Hiểu Phong và Lạc Thanh Du cảm thấy thân thể mềm nhũn, hai mắt tối sầm, ngã xuống cánh tay của Phong Mang và Lâm Miên.
Phong Mang và Lâm Miên kéo hai người vào trong xe.
Nửa tiếng sau, Bạch Hiểu Phong và Lạc Thanh Du từ từ tỉnh lại.
Họ phát hiện bản thân mình đang ở trong một không gian tối tắm của tâng hầm ngầm, bị trói chặt trên ghế, trong miệng nhét miếng vải, thân thể mềm nhũn không thể cử động.
Ở phía trước, một bóng người thon dài đứng sừng sững. Ngược sáng, trông có vẻ càng thêm thẳng tắp xuất chúng Bóng dáng đó, cho dù có hóa thành tro Lạc Thanh Du cũng nhận ra được.
Chỉ là bây giờ cô cải trang thành Rose, không dám tự tiện đối nghịch với anh.
Chiến Hàn Quân từ từ xoay người, gương mặt quyến rũ mang nét lạnh lùng kia, khiến người ta không rét mà run Chiến Hàn Quân cho Phong Mang và Lâm Miên một cái ánh mắt, Phong Mang và Lâm Miên lập tức lấy miếng vải trong miệng của Lạc Thanh Du và Bạch Hiểu Phong ra.
“Cậu Quân, cậu như vậy là có ý gì?”
Rõ ràng trong lòng của Bạch Hiểu Phong tức giận muốn chết, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười bình thản lạnh nhạt.
Ánh mắt không rõ ý tứ của Chiến Hàn Quân rơi xuống trên người Lạc Thanh Du.
“Bé mèo hoang, có biết đối nghịch với tôi là kết cục gì không?”
Mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như gió, chỉ là thổi tới khẽ lướt qua mặt lại giống như xẻo từng lớp da trên người.
Lạc Thanh Du cả người đều nhịn không được run rẩy một chút.
“Cậu Quân, tôi không hiểu anh đang nói cái gì?
Lạc Thanh Du giả vờ ngây thơ nói.
“Giả vờ không hiểu hả?” Chiến Hàn Quân cất bước đi tới Phong Mang lập tức đem ghế dựa để trước mặt Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân liên ngồi ở một chỗ cách cô không xa.
Anh lười biếng bắt chéo chân, châm điếu xì gà, bắt đầu hút.
Anh có rất nhiều thời gian chậm rãi chơi đùa với cô.
Thời gian im lặng từng chút từng chút trôi qua Bạch Hiểu Phong nhìn không khí giằng co giữa hai người, trực tiếp phá vỡ trầm mặc: “Rose, cậu Quân là đang trách tội chúng ta cướp kịch bản và diễn viên của cậu Lâm ấy chứ!
Lạc Thanh Du trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Chiến Thị không có bản lĩnh bằng người ta, thì liền dùng thủ đoạn chèn ép đối thủ một cách đề tiện như vậy. Thật là vô liêm sỉ”
Hai người họ kẻ tung người hứng, trong đầu Chiến Hàn Quân liền hiện lên năm chữ: “Chồng hát vợ khen hay”.
Khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh lét khó coi!
“Bịt miệng anh ta lại” Chiến Hàn Quân buồn bực nói: “Lôi xuống, thiến sạch sẽ một chút đi”
Bạch Hiểu Phong trố mắt, anh ta khóc không ra nước mắt.
Giờ phút này có chút hiểu ra, Chiến Hàn Quân muốn cắt đứt đời sau của anh ta, chỉ sợ không phải bởi vì anh ta cướp kịch bản của Công ty điện ảnh Chiến Thị, mà là anh ta cướp người phụ nữ của tên đàn ông này.
Phong Mang và Lâm Miên lập tức đi tới chỗ Bạch Hiểu Phong, cởi dây thừng trên người anh ta ra, sau đó kéo Bạch Hiểu Phong đã mềm nhũn đi ra ngoài Lạc Thanh Du bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, lập tức xin tha giúp Bạch Hiểu Phong: “Cậu Quân, xin anh hãy thả Bạch Hiểu Phong.”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng liếc Lạc Thanh Du “Điều kiện?”
“Chỉ cần anh tha cho Bạch Hiểu Phong, chúng tôi đồng ý chuyển nhượng lại bản quyền kịch bản của Tinh Nguyệt cho các anh”
Lạc Thanh Du hoảng sợ không biết lựa lời mà nói.
Chiến Hàn Quân quay đầu nói với Phong Mang và Lâm Miên: “Thực hiện ngay tại chỗ”
Phong Mang đang cởi dây lưng của Bạch Hiểu Phong…
Lạc Thanh Du gào lên: “Cùng lắm thì, chúng tôi tặng mấy cô gái cho Chiến Thị..”
Chiến Hàn Quân sắc mặt càng tối.
“Đừng tiêm thuốc tê cho thằng nhóc kia, còn nữa, đừng cắt quá nhanh.”
Lạc Thanh Du sợ hãi đến mức nước mắt không ngừng chảy xuống, liều mạng lắc đầu xin tha: “Anh nói đi, anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho anh ta?”
Chiến Hàn Quân không nói chuyện, lại vươn tay, chạm vào trước ngực cô.
Lạc Thanh Du nhắm mắt lại, cho rằng cái tên biến thái này sẽ mạo phạm chính mình, thân thế căng thẳng đến mức co lại thành một hình cung.
Trên trán lấm tấm mồ hôi nhỏ.