Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 391: Chương 391




Sau khi Bạch Hoài An bị đưa đi, Chiến Hàn Quân thô bạo lột bỏ áo trên người Lạc Thanh Du ném về phía Bạch Hiểu Phong, Sau đó cởi áo khoác của mình ra quấn lên người cô.

“Sau này đừng có đụng vào đồ của thăng đàn ông khác. Kinh tởm lắm” Anh dùng giọng điệu hung dữ cảnh cáo cô.

Bạch Hiếu Phong đột nhiên cười khẽ.

Chiến Hàn Quân đã dùng mọi cách để ngăn cản anh ta tuyên bố tình cảm của anh ta và cô cho mọi người biết, nhưng anh không ngờ rằng đã để lộ sơ suất khiến Bạch Hoài An lại trở thành thần trợ công giúp hai người họ tuyên bố yêu đương.

Chuyện giữa anh ta và cô cũng vì thế mà đã được công khai Anh ta dứt khoát muốn diễn đến cùng, nhìn Chiến Hàn Quân cười mà như không: “Cậu Quân mặc đồ đôi với bạn gái tôi như vậy là muốn thế nào đây?”

“Gô ấy là vợ tôi” Chiến Hàn Quân bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình.

“Là vợ cũ thôi” Bạch Hiểu Phong nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

“Vợ cũ cũng là vợ” Chiến Hàn Quân nói Lúc này, ông cụ nghe tin hai người đàn ông đang ở trước mặt đám đông tranh giành một người phụ nữ, ông ta liền nổi trận lôi đình cho người đưa Chiến Hàn Quân và Bạch Hiểu Phong vào trong phòng.

Ông cụ đích thân tra hỏi hai người: “Nghe nói hai người vì Lạc Thanh Du mà cãi nhau?”

Bạch Hiểu Phong ấp úng.

Chiến Hàn Quân quang minh chính đại trả lời: “Vâng”

Bạch Hiểu Phong nhìn anh bất lực: “Chuyện này mà anh cũng nói ra được?”

“Dám làm không dám nhận, cô ấy có biết anh là thằng hèn hạ như vậy hay không?”

Chiến Hàn Quân nghiêng đầu khinh bỉ anh ta.

Ông cụ siết chặt nằm đấm, đập mạnh xuống bàn: “Vớ vẩn. Hai cháu đều là người của công chúng. Mấy chuyện yêu đương như này giải quyết riêng với nhau là được. Lại còn âm ï trước mặt nhiều người như vậy, muốn cho cả thiên hạ biết à?”

Bạch Hiểu Phong nghĩ, kết cục như vậy chính là điều anh ta muốn cơ mà!

Người nhà họ Bạch đều tỏ ra thất vọng mà trách móc anh ta: “Hiểu Phong à, Hà Nội con gái không thiếu, tại sao cháu lại cứ không biết điều mà đi tranh giành người phụ nữ của cậu Quân chứ?”

Họ trách măng Bạch Hiểu Phong không phải vì cái gọi là đức tính khiêm nhường mà là vì sợ con cháu mình sẽ đắc tội với Chiến Hàn Quân, đến lúc đó sự phát triển của Bạch Thị sẽ bị anh kìm hãm.

Bạch Hiểu Phong nhìn mấy người chú đứng đó, mỉm cười lễ phép nói: “Chú à, không phải là cháu không biết điều cướp người phụ nữ của cậu Quân mà là cháu và Lạc Thanh Du đều yêu mến nhau, bọn cháu đã hẹn ước cả đời bên nhau, cháu không biết răng cậu Quân đây lại vẫn còn tình cảm với cô ấy”

Khuôn mặt Chiến Hàn Quân lạnh như bằng.

Ông cụ Chiến có phần kinh ngạc, có lẽ là vì ông ta không ngờ đứa cháu xuất sắc của mình lại thua Bạch Hiểu Phong, một người kém cỏi hơn anh trên tất cả các phương diện về khoản theo đuổi phụ nữ.

Ông cụ khó hiểu nhìn Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không phải cháu định tái hôn với Lạc Thanh Du sao? Tại sao con bé lại ở cùng Bạch Hiểu Phong được?”

Chiến Hàn Quân khinh rẻ Bạch Hiểu Phong ra mặt: “Cô ấy không ở cùng anh ta, chỉ là anh ta đơn phương ảo tưởng ra thôi”

Nghe vậy, Bạch Hiểu Phong lập tức hét lên: “Người đơn phương ảo tưởng là anh mới đúng. Cô ấy kết hôn với anh, sinh cho anh ba đứa con, nhưng trước giờ anh chưa từng đối xử tốt với cô ấy. Tình yêu của cô ấy dành cho anh bắt đầu từ sự tôn thờ mù quáng, bây giờ cô ấy đã nhận ra tình cảm của mình nên mới dứt khoát từ bỏ anh, còn anh lại không muốn buông tha cho cô ấy!”

Lời nói của Bạch Hiểu Phong giống như vô vàn mũi kim đâm thẳng vào trái tim anh.

Anh thực sự đã đối xử lạnh nhạt với cô sao? Cô ấy muốn từ bỏ anh thật sao?

Lúc này sự chú ý của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Chiến Hàn Quân.

Ánh mắt Bạch Hiểu Đường như muốn cười nhạo trên nỗi đau của anh.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Thực tế thì ngược lại. Cậu Phong đã lạm dụng chức quyền của cấp trên để ép buộc nhân viên nữ phải yêu đương với mình”

Hai người ai giữ ý nấy, không ai nghe ai, điều này khiến người khác khó mà đánh giá công bằng.

Có người đề nghị: “Tốt nhất là gọi Lạc Thanh Du vào hỏi cô ta sẽ biết rõ thôi!”

Những người khác cũng gật đầu đồng thuận: “Đúng vậy”

Ngay sau đó, Lạc Thanh Du được đưa vào.

Cô đưa mắt liếc nhìn hai người đàn ông đang đứng giữa phòng, xung quanh Chiến Hàn Quân tỏa ra khí lạnh như băng, còn Bạch Hiểu Phong thì khẽ mỉm cười khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu.

Bản tính ham sống sợ chết đã thúc đẩy cô đi về phía Bạch Hiểu Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.