Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 39: Chương 39




Chiến Quốc Việt hơi giật mình, tính Thanh An đúng là không có chủ kiến, nếu như chuyện này xảy ra với người khác, Chiến Quốc Việt sẽ rất coi thường người đó. Nhưng khi chuyện xảy ra với Thanh An, Chiến Quốc Việt không hiểu sao lại cảm thấy em gái mình thật đáng yêu.

Hai anh em đến lớp, cô giáo phát giấy vẽ và bút cho từng em. Chiến Quốc Việt vẽ chân dung mẹ, có lẽ là vì tính tình của Chiến Quốc Việt trăm tĩnh hơn, trong lĩnh vực hội họa, từ nhỏ cậu đã bộc lộ tài năng vượt xa bé Tùng và Thanh An.

Thanh An thấy anh trai vẽ mami rất đẹp, năn nỉ Chiến Quốc Việt: “Anh, anh vẽ mami đẹp quá Anh có thể vẽ cho em một bức được không?”

Chiến Quốc Việt gật đầu: “Được: Khi giáo viên thu bài tập, thấy tranh của Chiến Quốc Việt, không khỏi kinh ngạc: “Thanh Tùng vẽ tranh tiến bộ ghê!” Vi thưởng cho “bé Tùng”, giáo viên đã tặng “bé Tùng” thêm một túi bánh quy Oreo.

Chiến Quốc Việt đưa bánh quy cho Thanh An: “Thích không?” Thanh An vui vẻ nhận lấy, mở Oreo, miếng đầu tiên nhét vào miệng Chiến Quốc Việt. ‘Anh, anh ăn trước đi Sau đó Thanh An chia sẻ số bánh quy còn lại với các bạn khác. Khi đến lượt cô bé, đã bên trong.

chẳng còn chiếc bánh nào. Thanh An vui vẻ nói: “Mẹ nói có thứ gì tốt thì nên chia sẻ với các bạn” Những bé khác cũng ríu rít lấy quà vặt trong cặp sách ra chia cho Thanh An Chiến Quốc Việt và Thanh An trải qua một ngày rất vui vẻ trong trường mầm non.

Khi tan học, Chiến Quốc Việt có chút tâm sự nặng nề. Sắp phải gặp mẹ rồi, không biết mẹ có nhận ra cậu không? Nếu mẹ nhận ra cậu, nếu không chào đón cậu thì sao? Dù gì thì bé Tùng cũng khiến người khác yêu quý như thế.

Giữa cậu và bé Tùng, chắc chắn mẹ sẽ chọn bé Tùng đúng chứ? Để tránh việc mẹ nhận ra mình, sau khi nhìn thấy Lạc Thanh Du, Chiến Quốc Việt cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ với cô.

Lạc Thanh Du không để ý gì, đưa hai bé con về nhà.

Sau khi cuộc sống học đường ly kỳ kết thúc, Chiến Quốc Việt có chút lo lắng bé Tùng sẽ không đối phó được với bạn học đành hanh của mình. Vì cậu len lén gửi một tin nhắn hỏi thăm bé Tùng: “Chỗ cậu thế nào rồi?”

Bé Tùng gần như rep lại luôn, khoe khoang chiến tích của mình: “Tớ rất ổn, tớ đã giúp cậu dạy dỗ mấy đứa kia rồi, còn để bố đuổi việc bà giáo nịnh hót nữa.” Khóe miệng Chiến Quốc Việt nở một nụ cười.

Buổi tối, Chiến Hàn Quân đưa con trai về nhà ông bà nội như đã hẹn Để chào đón “Chiến Quốc Việt”, ông bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon và trái cây trên bàn.

Bữa tối cũng rất phong phú, bàn đầy ảp thức ăn Cô út Chiến Anh Nguyệt đã lấy chồng, lười biếng năm trên sô pha nói mát: “Bố, mẹ, hai người cứ nghỉ ngơi chút đi. Đồ ăn bố mẹ nấu toàn sơn hào hải vị, Chiến Quốc Việt sẽ không ăn một miếng. Con chỉ không hiểu, tại sao không để dì nấu cơm? Hai bố mẹ còn phải tự mình hầu thẳng nhóc đấy?”

Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Quốc Việt, nghiêm túc nói: “Quốc Việt, cô nói có lý. Ông bà già rồi mà vẫn đích thân nấu ăn, hôm nay con nể mặt một chút nhé?” Bé Tùng nhìn bàn ăn thơm phưng phức, nghĩ những món này đều là do ông bà nội tự tay nấu cho mình, bé Tùng cảm động đến đỏ cả mắt.

Cậu chạy đến bên ông bà, cúi người với họ: “Cảm ơn ông bà đã nấu cơm cho con. Con rất thích” Bình thường Chiến Quốc Việt toàn im lặng.

Thích hay không thích đều giấu trong lòng, vui giận chẳng lộ ra ngoài.

Hành động của bé Tùng lập tức khiến mọi người trong phòng choáng váng đến mức hai mắt sắp rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.