Sắc mặt Chiến Hàn Quân tối đen như mực.
Anh cũng từng nghi ngờ như thế, nhưng sau khi anh ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, đám tang của Linh Trang cũng đã hoàn thanh.
Mọi manh mối điều tra đều bị tiêu hủy hết nên anh mới đành chấp nhận cái chết của cô ấy chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Chỉ là, ý chí mạnh mẽ cùng với sự bình tĩnh đã giúp anh mau chóng lấy lại tinh thần: “Nghiêm Mặc Hàn, cậu đừng lãng phí thời gian nữa. Sự việc cấp bách, chúng ta phải tìm được Lạc Thanh Du. Tìm được cô ấy rồi, những khuất mắc trong lòng cậu, tôi nghĩ cô ấy có thể giải thích cho cậu tất cả!”
Chiến Hàn Quân hất tay Nghiêm Mặc Hàn ra rồi chạy về phía trước.
Nghiêm Mặc Hàn chìm vào do dự: “Lạc Thanh Du biết câu trả lời? Cái khi, rõ ràng là đang lừa tôi, nghĩ tôi là kẻ ngốc sao”
Nghiêm Mặc Hàn không làm theo yêu cầu của Chiến Hàn Quân chia ra tìm kiếm, mà bám theo Chiến Hàn Quân. Anh ta muốn biết, trên người Lạc Thanh Du rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì.
Chiến Hàn Quân tìm kiếm vài vòng trong phạm vi của vườn Hương Đỉnh, quần áo trên người đã ướt đẫm nước mưa. Nhưng không tìm được Lạc Thanh Du, anh sẽ không chịu dừng lại Nghiêm Mặc Hàn cởi áo ra, che lên trên đầu mình. Sau đó lại chậm rãi hái một vài sợi dây leo gần đó, quấn thành một vòng trên đầu.
Nhàn nhã và vui vẻ đi theo Chiến Hàn Quân.
“Lạc Thanh Du!”
“Lạc Thanh Du”
Đằng sau tiếng gọi thất thanh của Chiến Hàn Quân, người ta có thể nghe thấy được âm thanh lười nhác không đủ nhiệt tình của Nghiêm Mặc Hàn Chiến Hàn Quân nghiêm nghị nhìn anh ta: “Cậu sắp chết à?”
“Đâu phải anh không biết, tôi sinh ra đã yếu ớt, đương nhiên đâu khỏe mạnh giống như anh”
Chiến Hàn Quân nhìn cái thái độ việc không liên quan đến mình thì đặt nó sang một bên của Nghiêm Mặc Hàn, đột nhiên lộ ra nụ cười khinh bỉ.
*Nghiêm Mặc Hàn, cậu không sốt ruột, có phải không?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Ngài Quân, Lạc Thanh Du mất tích, tôi không đánh trống khua chiêng đã là vô cùng khách sáo với cô ta lắm rồi”
Đôi môi mê người của Chiến Hàn Quân nở ra một nụ cười tà mị.
Nhìn vẻ mặt u ám của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Mặc Hàn luôn cảm thấy bản thân bị anh chèn ép như trên núi Ngũ Hành Sơn. Nhất thời hoảng sợ lùi lại.
“Nghiêm Mặc Hàn…” Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh, dưới cơn mưa lớn, xung quanh đều là gió thối cuốn loạn cây cối, trong tâm mắt không hề xuất hiện một sinh vật sống nào.
Cùng với tiếng mưa như trút nước, Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng chịu hé răng thốt ra một màn kinh ngạc.
“Câu nghe cho rõ đây, bây giờ mỗi câu mỗi chữ tôi nói với cậu, cậu phải ghi vào đầu cho tôi, bí mật này có chết cũng phải mang theo vào trong quan tài. Nếu dám tiết lộ ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”
Sắc mặt Nghiêm Mặc Hàn có vẻ nghiêm trọng: “Thế, tôi lựa chọn không nghe? Anh biết con người tôi làm việc không chuyên nghiệp, miệng mồm lại không kín…”
“Đợi một lát nữa trời sẽ tối. Ngày này mỗi năm chính là ngày đầu trâu mặt ngựa ở biệt thự Ngọc Bích xuất động, tôi có thể sẽ bị người khác hãm chân, cho nên nhiệm vụ đi tìm Lạc Thanh Du phải giao lại cho cậu.”
Nghiêm Mặc Hàn như sắp khóc: “Anh Chiến, tôi không muốn nhận…”
*Cậu phải chấp nhận”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi chỉ có thể tin tưởng cậu” Chiến Hàn Quân kiên định nói.
Nghiêm Mặc Hàn thụ sủng nhược kinh: “Có thể được một người kiêu ngạo duy ngã độc tôn như anh tín nhiệm đúng là vinh hạnh vô bờ của tôi. Nhưng mà xin lỗi nhá, tôi phải khiến anh thất vọng rồi, nhiệm vụ này, tôi không muốn làm một chút nào.”
Nghiêm Mặc Hàn bị ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Hàn Quân bao phủ: “Cậu không chỉ làm, mà còn phải thành công, không được phép thất bại”
Nghiêm Mặc Hàn nuốt nước bọt: “Mẹ kiếp, anh đây là đang gây khó cho người ta à? Anh bảo một kẻ học dốt như tôi từ nhỏ đến lớn chưa làm được việc gì ra hồn đi làm nhiệm vụ mà ngay cả học bá như anh cũng chưa chắc làm được? Anh có cảm thấy mình đối xử với tôi tàn nhẫn lắm không? “