Hôm sau, Chiến Hàn Quân tỉnh lại.
Không nhìn thấy người phụ nữ mà anh †âm tâm niệm niệm, thay vào đó là “món quà” đặc biệt mà cô tặng cho anh, khiến anh không thể nào tức giận được!
Càng lúc càng vô pháp vô thiên rồi nhỉ!
“Người đâu!”
Người hầu bước vào trong, nhìn thấy Chiến Hàn Quân bị trói trên giường một cách nhục nhã, sợ hãi đến mức hai mắt suýt nữa rơi xuống đất.
“Cậu chủ, là tên khốn nào ngứa đòn làm thế?”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân lạnh lùng quét tới chỗ người hầu: “Là mợ cả.”
Người hầu che miệng lại: “Xin lỗi cậu chủ, là tôi quá lời”
“Ừm”
“Nhưng mà, sao mợ cả lại trói cậu chủ ở trên giường thế?” Người hầu không khỏi tò mò hỏi.
“Cô ấy thích khẩu vị mặn, có vấn đề gì sao?”
Người hầu đứng như chết lặng.
“Không… không sao”
Mợ cả thích khẩu vị mặn thế sao?
Sau khi Chiến Hàn Quân được tự do, anh lập tức tìm điện thoại di động của mình và gọi cho Lạc Thanh Du.
Đầu dây bên kia chỉ truyền đến âm thanh bịp bịp… Rõ ràng, cô đã đưa anh vào danh sách đen Chiến Hàn Quân bực bội ném điện thoại lên tường…
Người hầu nhìn màn hình điện thoại di động rơi xuống đất vỡ nát tan tành, sợ hãi đến mức cả người run lẩy bẩy.
*Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi”
Chiến Hàn Quân cáu kinh nói: “Lui đi”
Người hầu sững sờ không dám nhiều lời, vội vã chuồn lẹ.
Chiến Hàn Quân suy nghĩ, Lạc Thanh Du đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, chỗ dựa còn lại duy nhất chỉ có mỗi nhà họ Nghiêm.
Thế là anh chạy một mạch đến công ty Mặc Đinh tìm Nghiêm Mặc Hàn để hỏi thăm tin tức của Lạc Thanh Du.
“Lạc Thanh Du có đến đây không?”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Không phải đêm qua anh và cô ấy mới động phòng hoa chúc sao, sao mới vừa sáng sớm đã chạy đến chỗ tôi tìm người, chuyện gì thế này?”
“Cô ấy bỏ trốn rồi!”
“Bỏ trốn? Sao cô ấy lại muốn trốn? Không phải cô ấy luôn mơ tưởng sẽ được gả cho anh sao?”
Chiến Hàn Quân đưa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi: Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh không có điện thoại sao? Lấy của tôi làm gì?”
Mặc dù miệng thì nói thế nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra Chiến Hàn Quân bấm số của Lạc Thanh Du, đợi máy kết nối thì đưa điện thoại lại cho Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Hỏi cô ấy đang ở đâu?”
“Sao anh không tự mình đi hỏi đi?”
Chiến Hàn Quân lập tức ném cho anh ta một cái nhìn đầy sát khí!
Thế là Nghiêm Mặc Hàn liền ngoan ngoãn phối hợp với anh.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói ngọt ngào của Lạc Thanh Du truyền đến: “Alo, Mặc Hàn, sớm như thế đã gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”
“Cô đang ở đâu?”
“Tôi đã lấy được hợp đồng hợp tác giữa hai nhà Chiến Nghiêm rồi. Đang định về thành phố Phong Châu báo tin mừng cho chủ tịch Nghiêm?”
Nghiêm Mặc Hàn lén nhìn Chiến Hàn Quân lúc này đang mặt mày tái mét, có phần nghỉ ngờ bản hợp đồng này Lạc Thanh Du có lai lịch bất chính.
“Lạc Thanh Du, làm sao mà cô lấy được bản hợp đồng đó?”
Lạc Thanh Du im lặng không nói.
Có được bản hợp đồng này không hề vẻ vang chút nào.
“Con dấu do đích cậu Chiến đóng, có vấn đề gì sao?” Cô có chút áy náy, lánh nặng tìm nhẹ.
Cũng may Nghiêm Mặc Hàn lại khá hiểu rõ chiêu trò của cô: “Cô dùng thủ đoạn bất chính gì ép cậu Chiến ký hợp đồng?”
Lạc Thanh Du im lặng.
“Lạc Thanh Du, cô nói chuyện đi chứ.”
Nghiêm Mặc Hàn thúc giục.