Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 497: Chương 497




*Các người đưa người đàn ông của tôi đi đâu?”

Lạc Thanh Du xiêu vẹo đi theo, Chiến Hàn Quân liền đứng chắn trước mặt cô, gương mặt tuấn tú u ám đến đáng sợ.

“Tôi là ai?”

Lạc Thanh Du nhìn anh, ngơ ngác chớp mắt, sau lại đưa tay dịu mắt, dáng vẻ mơ hồ: “Anh đẹp trai, có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?”

Chiến Hàn Quân nhìn cô, nghiến răng: “Em nói xem?”

Lạc Thanh Du cười ngốc nghếch: “Tôi gặp anh đẹp trai nào đều cảm thấy quen hết. Mặc dù tôi cảm thấy anh quen nhưng mà tôi khẳng định là chưa gặp anh, bởi vì đời này, kiếp trước, tất cả may mắn đều dùng hết cho cái tên đẹp trai mặt lạnh lại khốn khiếp kia rồi”

Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân liền trở nên nhăn nhó.

Lạc Thanh Du nói một câu, vừa khen lại vừa chửi, anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Chỉ thấy Lạc Thanh Du quả nhiên theo thói quen khoác tay lên vai anh, mùi rượu nồng nặc.

Cũng không biết uống bao nhiêu rượu mà say thành thế này.

“Anh đẹp trai, biết đánh nhau không?”

Chiến Hàn Quân nghiêm mặt: “Ừ”“

Lạc Thanh Du chỉ vào đám đàn ông đang “ép buộc” Chiến Anh Nguyệt phía trước: “Anh thấy mấy gã bỉ ổi kia không, đánh chúng cho tôi, đánh tới mẹ ruột cũng không nhận ra cho tôi!”

Đám vệ sĩ đều toát mồ hôi lạnh.

Đắc tội với người nào đây? Bà chủ lại muốn bạo ngược bọn họ như vậy?

“Vậy tôi được lợi gì?”

Vệ sĩ nghe được tổng giám đốc nói câu này, suýt thì bị dọa ngất, tổng giám đốc không định vì lấy lòng bà chủ mà… hi sinh bọn họ chứ “Lợi? Anh muốn cái gì?”

Chiến Hàn Quân nói: “Cùng tôi về nhà, ngủ với tôi”

Quan Minh Vũ và vệ sĩ bị câu này của tổng giám đốc làm cho kinh ngạc.

Thực sự không nghĩ ra, dựa vào tấm thâm kiêu ngạo không gần phụ nữ của tổng giám đốc, lại có thể không biết xấu hổ nói ra câu này.

Chỉ có thể cảm thán: Tổng giám đốc quả là giỏi giang.

Lạc Thanh Du đẩy Chiến Hàn Quân ra, cười đến xinh đẹp.

“Muốn ngủ với chị đây?”

Chiến Hàn Quân nhìn cô như cành liễu phất phơ trước mặt mình, giọng nói dịu dàng khiến người ta rạo rực, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Lạc Thanh Du cười khanh khách đến gần anh, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, dí gương mặt chà xát vào ngực anh, rả rích nói: “Vậy anh phải yêu thương tôi thật nhiều”

“Anh sẽ yêu thương em thật nhiều” Chiến Hàn Quân bị Lạc Thanh Du trêu chọc khiến cơ thể có chút nóng.

Ai ngờ…

Lạc Thanh Du nháy mắt liền trở mặt, nhấc chân, đạp về phía giữa hai chân anh.

Gương mặt băng của Chiến Hàn Quân lập tức bị nứt…

Quan Minh Vũ và vệ sĩ thấy cảnh này đều như hóa đá.

Mẹ ơi, đi ra ngoài không xem giờ rồi, hôm nay bọn họ chết chắc.

Tổng giám đốc bị bà chủ đánh, hơn nữa còn là chỗ hiểm.

Danh tiếng một đời của tổng giám đốc không giữ được rồi.

Mà bọn họ vừa hay được chứng kiến thời khắc lịch sử này.

Dựa vào tình có thù tất báo của tổng giám đốc, bọn họ sẽ bị chơi chết.

Sắc mặt của Chiến Hàn Quân đen đến vô cùng.

Lạc Thanh Du còn dứ dứ nằm đấm trước mặt anh, lại bị anh giữ lấy hai tay, sau đó bẻ ra sau lưng.

Rồi ôm lấy cô, mặt mày u ám đi về phía xe “Không ai được phép nói bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm nay ra ngoài” Giọng nói lạnh lùng của Chiến Hàn Quân truyền tới “Vâng, thưa tổng giám đốc” Những người đàn ông phía sau không dám thở mạnh.

Rolls-Royce lái xe vào khu nhà ký túc xá ban điều trị.

Hai người phụ nữ say xỉn gào khóc om sồm, còn hát hò âm ï một đường đi.

Chiến Anh Nguyệt: “Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì?”

It liền hát tiến: “Em là hạt cát anh không cẩn thận gim lên, anh là người đàn ông mà em đã nhìn thấy trong hàng nghìn người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.