“Anh là Đế Quốc Mặt Trời?” Lạc Thanh Du hỏi.
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Lạc Thanh Du nói: “Tôi là bạn trên mạng của anh – Vác Đại Đao Đuổi Người đàn ông, anh xem một bô lão như tôi đã không quản gian khó, đi xa như vậy đến ủng hộ việc kinh doanh của anh, anh cũng nên mời tôi bữa ăn đêm chứ hả? . Truyện Sủng
Chiến Hàn Quân vẫn chỉ gật đầu.
Lạc Thanh Du liếc mắt nhìn bảng giá bên cạnh, cười lên sung sướng: “Anh dán một tấm kính cường lực mới kiếm được 50 nghìn. Vậy anh có mời tôi bữa khuya được không?”
Chiến Hàn Quân đưa chiếc điện thoại được dán kính cường lực cho cô.
Cô nhận lấy, Chiến Hàn Quân từ từ ngẩng đầu.
“Muốn ăn gì?”
Lạc Thanh Du nghe thấy âm thanh quen thuộc, bất ngờ ngẩng đầu lên anh, ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm.
Ngập ngừng hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Tổng… giám đốc, sao lại là anh?”
Chiến Hàn Quân bỏ mũ lưỡi trai xuống, để lộ khuôn mặt tỉnh tế góc cạnh như tượng tạc.
Ánh mắt nhìn thẳng Lạc Thanh Du.
Cô cầm lấy điện thoại, bình tĩnh quét mã chuyển khoản.
Sau đó bình tĩnh nói với Chiến Hàn Quân: “Tổng giám đốc, kĩ năng dán cường lực không tồi, lần sau tôi lại đến ủng hộ.”
Sau đó bình tĩnh lùi về sau vài bước. Quay người co cẳng chạy.
Chiến Hàn Quân đoán được cô sẽ chạy, nên nhanh chân chạy vọt lên, cùng cô lao vào màn mưa nặng hạt.
“Lạc Thanh Du, em đứng lại.”
Dựa và ưu thế chân dài, anh đã chặn cô ở ngã rẽ.
“Tổng giám đốc, anh nhận nhầm người rồi.
Tôi không phải Lạc Thanh Du” Nước mắt cô hòa trong màn mưa, nhưng âm thanh nức nở nghẹn ngào đã tố cáo cảm xúc của cô lúc này.
Chiến Hàn Quân bình tĩnh nhìn cô, cố găng kiềm chế suy nghĩ muốn ôm chầm lấy cô. Tự nhủ bản thân phải tôn trọng quyết định của cô.
“Cô đi đi” Đôi mi dài rũ xuống, đôi mắt vốn lạnh lùng mà cuốn hút lúc này lại lộ ra vẻ chán nản không kể xiết.
Anh chầm chậm xoay người, kéo lê đôi chân nặng như chì bước từng bước. Rõ ràng là một cơ thể to lớn vạm vỡ, nhưng tại hiện lên vẻ hiu quạnh và cô độc khó giấu.
“Tôi phải kiếm tiền nuôi cô vợ nhỏ của mình” Hình ảnh Đế Quốc Mặt Trời trêu chọc hiện lên trong đầu cô.
Lạc Thanh Du khóc lên thành tiếng.
Cô không phải loại người không tin không phổi, Chiến Hàn Quân là người đàn ông tự tôn cao, vì muốn gặp cô một lần mà đặt hẳn một sạp dán cường lực trên cầu đi bộ, việc này mà truyền ra ngoài sợ sẽ thành cho cười của cả thành phố mất.
Vì cô, một kẻ sĩ diện như anh, đã dẫm đạp lên cả tôn nghiêm và thể diện của mình.
Còn cô, luôn e sợ ánh mắt khinh thường và cười nhạo của người khác mà không chịu bỏ mặt nạ xuống. So với anh, cô vừa ích kỉ vừa hèn yếu.
Lạc Thanh Du đột nhiên chạy như bay đến ôm chầm lấy eo anh từ sau lưng. Cái ôm không hề mang theo sự xấu hổ.
Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, khuôn mặt đẹp trai vụt lên vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển thành vẻ hớn hở.
Anh quay người, ôm chặt cô vào lòng.
“Về nhà với anh” Anh khàn giọng nói.
Giọng nói như van nài Lạc Thanh Du ngước khuôn mặt đắm nước mắt nhìn anh: “Em có điều kiện!”
Trong mắt Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ bất an: “Nói”
“Sau này, không được bắt nạt em, không được lừa em, càng không được làm mặt lạnh với em, mãi mãi cảm thấy em là người đẹp nhất, mỗi khi nghĩ đến em là muốn cười…” Lạc Thanh Du nói Chiến Hàn Quân ôm chầm lấy cô: “Như em muốn”
Các nhân viên của Á Châu đang núp trong tối nghĩ “Đây có phả ¡ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết không?”
Chiến Anh Nguyệt trợn mắt nhìn cả quá trình, cuối cùng bị anh trai và chị dâu làm cho cảm động đến rơi lệ.
Chiến Hàn Quân đưa cô về vườn hoa Nhật Lịch.
Tầm rửa xong, hai người cùng nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.