Cả cuộc đời này của Chiến Bá Minh, mặc dù nhiều lần đã trải qua đau khổ, tổn thương, nhưng ông chưa bao giờ chịu khuất phục trước số mệnh, nhưng chỉ có giờ phút này, ông lại bị sự lạnh lùng băng giá của Chiến Hàn Quân làm cho sững người, hoàn toàn mất đi khả năng phản biện lại.
Mãi một lúc sau, Chiến Bá Minh mới thở dài một hơi rất nhỏ, không quên nhắc nhở Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân à, tại sao cậu lại không cẩn thận nghĩ một chút, vì cớ gì mà Chiến Bá Kiên lại bảo vệ che chở cho Nghiêm Hiểu Như nhiều như vậy?”
Chiến Hàn Quân thản nhiên cười lạnh, anh cũng không phải kẻ ngốc nghếch, mấy ngày hôm nay Chiến Bá Kiên thường lộ vẻ khác thường bất ổn, lẽ ra người cha phải nhân ái yêu thương đôi lúc lại bộc lộ sự dữ tợn tàn nhãn. Anh cũng rất rõ ràng, Nghiêm Hiểu Như: vốn dĩ là một con tốt do Chiến Bá Kiên sắp đặt sẵn ở bên người anh.
Chỉ là đến cùng Chiến Hàn Quân vẫn không hiểu tại sao quân tốt này lại phản chủ mà đánh trả lại Chiến Bá Kiên.
Thấy đáy mắt Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ nghỉ ngờ hoang mang, Chiến Bá Minh chậm bước tiến về phía anh.
Từ trước đến giờ ông vẫn luôn gắng gượng vì Dư Thiên An mà sống, những bí mật xấu xa đen tối bị giấu kín trong gia tộc nhà họ Chiến này ông không hề muốn dây dưa vào.
Nhưng bây giờ ông lại phát hiện còn có một Chiến Hàn Quân trong thế giới của mình, đây chính là đứa con ruột mà ông để nó phải chịu thiệt thòi trong suốt nhiều năm trời.
Chiến Bá Minh ông không thể nào ngồi im nhìn anh bị đám người ngụy quân tử trong nhà họ Chiến vứt bỏ coi thường hay thậm chí là hãm hại, khiến cho anh chịu khổ sở giày vò.
Chiến Bá Minh đứng trước mặt Chiến Hàn Quân, biểu cảm không còn vẻ hung ác nham hiếm mà thay vào đó là nét dịu dàng và ấm áp tràn đầy tình thương của một người thân: “Hàn Quân, nếu chọn giữa cậu và Nghiêm Hiểu Như, Chiến Bá Kiên chắc chẩn sẽ chọn Nghiêm Hiểu Như”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân chợt hiện lên vẻ trào phúng coi thường không hề che giấu: “Ông muốn châm ngòi mối quan hệ giữa bố con tôi sao?”
Trong mắt Chiến Bá Minh tràn ngập vẻ mờ mịt bất đắc dĩ, ông nói: “Đứa con trong bụng Nghiêm Hiểu Như là con ruột của Chiến Bá Kiên, còn cậu thì không phải”
‘Vẻ mặt Chiến Hàn Quân vẫn rất thản nhiên, anh đáp lại: “Ông ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, ät hẳn cũng biết được giữa đứa con ruột chưa ra đời với đứa con nuôi như tôi sẽ tạo ra những sự khác nhau như thế nào. Đứa trẻ đó có thể sẽ hủy hoại ông ta, và chỉ có tôi mới cứu được Chiến Bá Kiên mà thôi”
Chiến Bá Minh trố mắt: “Hóa ra cậu dùng trăm phương nghìn kế để đuổi Nghiêm Hiểu Như đi là vì muốn bảo vệ chu toàn cho thanh danh của Chiến Bá Kiên.”
Chiến Bá Minh run rẩy, đây là điều nằm ngoài suy nghĩ của ông, nhìn bề ngoài Chiến Hàn Quân lạnh lùng tàn nhãn nhưng thâm tâm vẫn giữ được sự thiện lương trong sạch.
Mà đây cũng chính là thứ mà người nhà họ Chiến không nên có nhất.
“Không, cậu sai rồi. Nếu tôi nói cho cậu biết cậu và cả Anh Nguyệt đều không phải con của Chiến Bá Kiên, cậu có cảm thấy Chiến Bá Kiên sẽ hy sinh đứa con ruột của ông ta để bảo vệ đứa con nuôi như cậu không?”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn Chiến Bá Minh, hỏi: “Ông nói cái gì?”
Chiến Bá Minh từ tốn đáp lời: ‘Mẹ nuôi của cậu, bà ấy không có khả năng sinh sản, cho nên cậu phải cẩn thận mà đề phòng Chiến Bá Kiên”
Nghe thấy lời này, Chiến Hàn Quân không khỏi chất vấn: “Tại sao ông lại muốn nói cho tôi biết bí mật này?”
Lúc này Chiến Bá Minh mới chậm rãi quay người lại, giọng nói khàn khàn: “Hàn Quân, tôi thật sự không muốn cậu chịu tổn thất gì cả…”
“Chiến Bá Minh!” Không hiểu sao Chiến Hàn Quân lại lớn tiếng hét lên.
Chiến Bá Minh run rẩy nhìn sang, thấy ánh mắt Chiến Hàn Quân ngày càng lạnh lùng: “Bỗng nhiên ông đối tốt với tôi như vậy là vì lí do gì?”
Chiến Bá Minh không khỏi giật mình, đứa con trai này của ông không chỉ nhìn ông bằng ánh mắt hung ác mà còn bày ra vẻ mặt gay gắt khó chịu.
Ông chỉ đành cười khổ, không biết phải làm như nào cho đúng.
Bí mật hai người bọn họ là bố con, ông chỉ đành giữ trong lòng đến khi xuống mồ mà thôi.
Nếu Chiến Hàn Quân biết Chiến Bá Minh là bố ruột, có lẽ anh càng cảm thấy tổn thương và tuyệt vọng. Có lẽ là bởi vì ông đã làm tổn thương đến người phụ nữ mà Chiến Hàn Quân yêu thương nhất.
“Tôi chỉ cảm ơn cậu vì cậu đã đối tốt với Thiên An mà thôi” Thở dài một hơi, cuối cùng Chiến Bá Minh tiếp tục.
Chiến Hàn Quân vẫn lạnh lùng đáp lại: “Không cần phải cảm ơn tôi bất cứ điều gì cả, đó là việc mà tôi nên làm thôi.”
Chiến Bá Minh cũng không nói được gì tiếp. Lúc này, Chiến Hàn Quân bỗng đi về phía ông, mở miệng chất vấn: ‘Nghe nói rằng bảy ngày trước ông đã nhờ người làm xét nghiệm di truyền, đó là sự thật sao?”
Chiến Bá Minh chậm rãi nhắm mắt, che giấu đi vẻ hoang mang của mình.