Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1751: Chương 1751: Chuyện quậy phá lúc nhỏ




Chiến Hàn Quân nhìn gương mắt đỏ bừng của cô, cưng chiều nhéo nhéo hai má cô. Cười nói: “Lúc trước em ở nhà anh uống say, trè lên cây bắt chim, còn lén cắt râu của ông nội…

Chuyện mất mặt còn ít sao? Cũng không thua kém chuyện này lắm”

Nghiêm Linh Trang: “..”

Ký ức về chuyện lúc nhỏ ở biệt thự Ngọc Bích ùa về, tựa như một thước phim tuôn ra trong đầu cô.

Khi còn bé, tuy cô là một học sinh có học lực tốt hạnh kiểm tốt, nhưng mà chơi cùng với Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn lại không phải một người đứng đắn cho nên mới khiến Nghiêm Linh Trang không đứng đắn theo.

Tất cả những trò quậy phá của Nghiêm Linh Trang đều liên quan đến con trai.

Những cô bé thì thích ngồi im lặng Nếu không gặp được Chiến Hàn Quân, có thể cô sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp thùy mỊ.

“Đi thôi”

Chiến Hàn Quân kéo tay Nghiêm Linh Trang vào nhà ăn ngoài trời của tòa thành Ái Nguyệt.

Ông cụ Chiến đang ngồi trên xe lăn, nhìn hai người dắt tay nhau đi vào, khuôn mặt già nua nhưng nho nhã của ông khó nén được nụ cười vui mừng.

Đã hai mươi năm rồi không thấy cảnh Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân tay trong tay xuất hiện trước mặt ông. Bây giờ thấy được lại giật mình có cảm giác như cách một đời.

“Nhóc Quân, bé Trang. Mau đến đây. Tối hôm qua lăn lộn bao lâu, sao lại dậy muộn thế?” Ông cụ càng ngày càng già, nhưng tâm hồn lại càng ngày càng trẻ lại.

Gương mặt Nghiêm Linh Trang nháy mắt đỏ bừng như mông khỉ.

Chiến Hàn Quân kéo cô ngồi xuống, xoa xoa đầu cô, nói: “Ông nội đừng cười nhạo bọn cháu. Linh Trang nhà chúng ta xấu hổ rồi.

Ông cụ Chiến cười ha ha: “Mới trước đây không phải da mặt cháu còn dày hơn cả tường thành sao? Bây giờ lớn rồi, da mặt ngược lại ngày càng mỏng sao?”

Nghiêm Linh Trang giấu mặt vào trong ngực Chiến Hàn Quân: “Anh Hàn Quân, anh bảo ông nội đừng nói nữa”

Ông cụ Chiến nói về những chuyện thú vị trước đây: “Linh Trang, hồi nhỏ cháu chạy đến biệt thự Ngọc Bích còn trắng trọn nói với ông nội: ông cụ Chiến, cháu nói với ông, cháu thích cháu trai bảo bối của ông. Sau này anh ấy là người của cháu. Ông không được tìm vợ cho anh ấy. Sự kiên định lúc đó đi đâu cả rồi?”

Đoạn chuyện cũ này là lần đầu tiên Chiến Hàn Quân nghe được. Kinh ngạc đến hóa đá.

“Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?” Chiến Hàn Quân ngạc nhiên hỏi Ông cụ Chiến nhìn gương mặt thẹn thùng của Nghiêm Linh Trang: “Cháu hỏi vợ cháu đi”

Được rồi!

Nghiêm Linh Trang vốn nghĩ mình trở lại biệt thự Ngọc Bích ở tuổi này của cô đã có thể kiểm soát được sự thục nữ của mình rồi Nhưng lại bị ông cụ hết lần này tới lần khác từng chút từng chút xé ra mất.

Nghiêm Linh Trang không đếm xỉa đến nữa.

Cô lấy hai tay ôm mặt, xấu hổ nói: “Sự thật chứng minh con rất biết nhìn xa trông rộng mà. Nếu không con và anh Hàn Quân chắc chắn đã mỗi người một ngả rồi”

Chiến Hàn Quân gấp một miếng bánh mật đút cho Nghiêm Linh Trang, còn hùa theo cô: “Ừm”

Ông cụ liếc mắt Chiến Hàn Quân một cái.

Nhìn thấy đôi mắt hồng đào quyến rũ của anh cười đến rạng rỡ, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập hạnh phúc.

Tình yêu Chiến Hàn Quân dành cho.

Nghiêm Linh Trang dường như ngày càng sâu nặng, ngày càng mãnh liệt hơn.

Ông cụ Chiến trêu chọc cháu dâu xong, lại bắt đầu trêu chọc cháu trai bảo bối: “Nhóc Quân, cháu muốn cười thì cười đi, nhịn lại làm gì? Nếu cháu muốn biết chuyện trước kia của cô vợ nhỏ này thì lát nữa chơi cờ với ông, ông kể cho cháu nghe”

Nghiêm Linh Trang trừng mắt với Chiến Hàn Quân: “Không được cười.”

Chiến Hàn Quân cố nén ý cười: “Không cười.”

Nhưng mà.

Ông cụ Chiến lại bắt đầu nói về † chuyện khác của Nghiêm Linh Trang: “Linh Trang nha, cháu phải ăn nhiều một chút. Ông còn nhớ rõ cháu còn hứa với ông một việc đấy”

Nghiêm Linh Trang vùi mặt vào trong bát, trước đây cô nói chuyện không giữ cửa, lời nói giống như đánh rằm. Những lời hứa hẹn đều như mây khói.

Bây giờ ông nội nhắc lại chuyện cũ với cô, cô lại không nhớ ông nói đến việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.