Ông cụ Chiến chống gậy tập tễnh đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân. Ông cháu vốn có tình cảm sâu nặng, sau một hồi chia xa lại gặp nhau, đối với những người có tuổi già như ông cụ Chiến mà nói thì đã thấy vô cùng đáng quý.
“Hàn Quân, đêm nay trở về biệt thự Ngọc Bích ở đi. Ông cháu chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ.”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Vâng, ông nội: Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Quốc Việt rồi nói: “Bố cũng muốn gặp bọn nhóc Tùng, Quốc Việt con bảo bọn nó đến gặp bố luôn một thể”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vâng”
Cứ như vậy, Chiến Hàn Quân trở lại biệt thự Ngọc Bích.
Ông cụ Chiến nhìn chằm chằm vào Chiến Hàn Quân, ông hiếu rõ cháu của ông. Anh sẽ không tùy tiện kể nỗi khổ của mình cho người khác, bao giờ cũng luôn bình tĩnh đối mặt với mọi trắc trở của cuộc sống. Nhưng ông Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang nhất định đã trải qua khoảng thời gian vô cùng gian nan.
“Người cũng gầy đi Ông cụ Chiến đau lòng nói: “Cháu không thích than khổ, nhưng ông biết cháu đã vượt qua không dễ dàng.
Cháu luôn là một người có tính kỷ luật rất cao, kể cả thói quen sinh hoạt hay cân nặng của mình. Nhưng bây giờ cháu lại gây thành như vậy, ông biết ngay là khoảng thời gian này cháu trải qua không được tối Sau khi nghe qua lời nhắc nhở của ông cụ Chiến, ông cụ Niên mới biết ông đã mang đến cho vợ chồng Chiến Hàn Quân rất nhiều những vết thương vô hình. Trái tim mới vừa nhẹ nhõm của ông cụ thắt lại lần nữa, vô cùng hổ thẹn nói: “Hàn Quân, đều là do ông ngoại sai. Đã không kịp thời ngăn cản mẹ con gây khó dễ cho Linh Trang”
Chiến Hàn Quân nói: “Đều đã qua rồi”
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện Linh Trang có ý muốn quay về Hà Nội, Chiến Hàn Quân lại cảm thấy nhất định phải thay đổi những định kiến lạc hậu theo hướng suy nghĩ hiện đại, nếu không anh không dám cam đoan sẽ không tổn thương Linh Trang lần nữa.
Chiến Hàn Quân hắng giọng một tiếng, biểu tình trở nên đặc biệt nghiêm túc: “Ông ngoại, con hy vọng ông và mẹ có thể hiểu rõ, Linh Trang không chỉ là vợ của con, cô ấy còn là tín ngưỡng sống của con, là ngọn nguồn sức mạnh để con phấn đấu. Cô ấy khỏe mạnh, nhà con mới vững chắc như tòa nhà cao tầng vậy. Cô ấy không khỏe, nhà của con sẽ sụp đổ.
Con là đàn ông, sao có thể cho phép nhà của mình sụp đổ chứ? Nếu như mọi người không chấp nhận được Linh Trang, thật xin lỗi con chỉ có thể rời xa mọi người”
Ông cụ Niên thương cảm nói: “Con yên tâm đi. Sau khi trải qua những chuyện này, ông ngoại cũng coi như đã nhận được báo.
ứng xứng đáng. Tất cả con dâu nhà họ Dư đều rời nhà mà đi, toàn bộ con cháu nhà họ Dư cũng không muốn nhận ông, đây chính là báo ứng cho việc ta sủng con gái lại xem nhẹ con dâu?
Ông cụ Niên rơi nước mắt giàn giụa, đưa tay lên gạt đi.
Chiến Hàn Quân liền đoán được Quốc Việt và bé Tùng đã đến làm phiền ông ngoại Dư.
Chiến Hàn Quân có thể hiểu được tâm tư vì sao bọn trẻ lại làm như vậy, dù sao lúc trước sau khi anh biết Linh Trang gầy nghiêm trọng và bị trầm cảm, anh cũng có một loại xúc động, không muốn quan tâm đến luân thường đạo lý, phá hủy nhà họ Dư.
May mãn thay, cuối cùng anh đã khống chế được xúc động của mình bằng sức mạnh và ý chí mạnh mẽ.
“Ông ngoại, bất kể con dâu nhà họ Dư có trở về hay không, thực ra chỉ cần các cô ấy ở bên ngoài trải qua cuộc sống tốt, ông ngoại cũng không cần ép buộc” Chiến Hàn Quân an ủi.
Chiến Hàn Quân cũng có tâm tư, bởi vì anh không hy vọng Linh Trang trở lại nhà họ Dư.
Ông cụ Niên bị đả kích lớn: “Tuyết Lan không trở về, Dư Sinh liền trở nên trầm mặc ít nói, buồn bực không vui. Linh Trang không trở về, con cũng không muốn về nhà họ Dư. Tranh Ngọc không về, chất trai của ta sẽ còn lưu lạc ở bên ngoài, Dư Nhân cũng không muốn thành gia lập nghiệp”
Ông cụ Chiến nói: “Trưởng quan Dư, theo.
tôi thấy nếu anh muốn giải quyết cục diện chia năm sẻ bảy bây giờ của nhà họ Dư, Linh Trang chính là điểm mấu chốt. Nếu Linh Trang đã trở về và tiếp nhận nhà họ Dư, thì Tranh Ngọc chị của con bé cũng sẽ không còn canh cánh trong lòng với nhà họ Dư. Tranh Ngọc trở về nhà họ Dư, bà Dư thương chắt trai chắc cũng sẽ trở lại nhà họ Dư”