“Đừng giả vờ nữa, cô không hề có khả năng sinh con” Chiến Hàn Quân chọc thủng mưu mô của cô.
Nghiêm Linh Trang ngây người nhìn anh, cô bỗng nhiên nhớ ra khi cô bị bố con nhà họ Bạch ức hiếp, tử cung của cô đã bị thương, mất đi khả năng sinh sản.
“Vậy… Tại sao tôi lại cảm thấy buồn nôn?” Nghiêm Linh Trang vô cùng khó hiểu.
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt cô, trong lòng anh không nhịn được thắt lại.
Hình như cô nhóc này không hề nói dối?
Anh lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Phong: “Mời bác sĩ khoa phụ sản tới đây”
Nghiêm Linh Trang lại nôn mửa một lúc, sau đó cô năm trên giường, dáng vẻ giống như sống không còn gì luyến tiếc. Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng tiều tụy.
“Chẳng lẽ mình bị bệnh nan y gì sao?”
“Ung thư đại tràng?”
“Ung thư dạ dày?”
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Không đúng, cảm giác nôn mửa này giống hệt như khi tôi mang thai mấy đứa Quốc Việt mà”
Chiến Hàn Quân cau mày, xoay người rời đi.
Không lâu sau, anh đi vào, trong tay còn cầm theo một túi ô mai chua.
Đưa túi ô mai chua cho cô: “Cô ăn tạm cái này đi.”
Khi Nghiêm Linh Trang nhìn thấy túi ô mai, hai mắt cô phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Cảm ơn anh”
Cô ngồi dậy, mở túi ra, sau đó bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô liên tục đút ô mai chua vào miệng, trong mắt anh chợt hiện lên một tia nghỉ ngờ.
Từ trước đến nay cô nhóc này không hề thích mấy loại đồ ướp chua như thế này.
Sau khi Nghiêm Linh Trang ăn ô mai thì hiện tượng nôn mửa khó chịu cũng dần giảm bớt.
Chiến Hàn Quân hỏi cô: “Còn muốn nữa không?
Nghiêm Linh Trang gật đầu, vẻ mặt tham lam: “Có thể lấy thêm mấy túi nữa không?”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân chuyển từ khuôn mặt nhỏ đầy mong đợi xuống vùng bụng phẳng lì của cô.
Triệu chứng của cô nhóc này thật sự rất giống như đang mang thai.
Nghiêm Linh Trang vừa nói vừa đút quả ô mai vào miệng: “Đừng nhìn nữa, tôi nói cho anh biết, tám chín phần mười là có thai rồi.
Anh Quân à, chúc mừng anh, có lẽ anh sắp làm bố rồi”
Có lẽ?
Chiến Hàn Quân cảm thấy khả năng khiến người khác tức chết của cô gái này ngày càng thuần thục rồi.
Nếu như không phải Tào Hải Hậu đã khai ra sự thật về nụ hôn mượn cớ của cô thì anh thực sự đã bị kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô đánh lừa rồi.
Nghĩ lại cũng cảm thấy thật buồn cười Anh là người nhìn cô lớn lên, từ nhỏ đến lớn, trong mắt, trong lòng cô chỉ có một mình anh. Anh bị cô chọc tức cho nên mới nhất thời đánh mất lí trí. Tin vào những lời nói dối của cô, Vẻ mặt Chiến Hàn Quân vẫn bình tĩnh như thường: “Ừ”
Một âm thanh không rõ tiếng phát ra từ cổ họng.
Nghiêm Linh Trang: “…
Người đàn ông này sắp làm bố rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy sao?
“Anh đang âm thầm vui mừng đấy à? Dù sao cũng sắp phải làm một ông bố tiện nghỉ nữa rồi” Nghiêm Linh Trang nói bãng giọng điệu nửa thăm dò, nửa mỉa mai Chiến Hàn Quân: “…”
Ông bố tiện nghỉ?
Không hiểu tại sao khi nghe câu nói này lại khiến trái tim anh co thắt không thể giải thích được.
Anh đã bỏ lỡ cơ hội chăm sóc cô ấy khi mang thai mộ rồi. Đó chính là sự hối tiếc mà mỗi lần nhớ lại đều khiến anh cảm thấy tội lỗi trong cuộc đời này.
Nếu như kiếp này cô ấy vẫn còn cơ hội mang thai con của anh thì anh không nên cô phụ cô ấy mới đúng.
Quan trọng là cái thai lần này của cô có phải là thật không?
Một tiếng sau.
Diệp Phong gõ cửa: “Tổng giám đốc, bác sĩ đến rồi”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Để người vào đị”
Sau đó một bà cụ mặc trang phục bình thường bước vào, không nói lời nào trực tiếp ngồi ở bên giường, bắt mạch cho Nghiêm Linh Trang.
Một cánh tay của Nghiêm Linh Trang vẫn còn bị trói vào cột giường, dường như bà cụ đã quen với việc này nên không trách móc gì.