Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 870: Chương 870: Có ma




“Vâng, tổng giám đốc” Diệp Phong có chút buồn bực.

Bởi vì tổng giám đốc nhất định là đang nghĩ đến bố mẹ ruột của mình, đôi vợ chồng đáng thương đó, khi cùng con trai của mình đoàn tụ, lại gặp tai nạn xe hơi Điều đau đớn nhất trên thế giới là điều này.

Hà Nội, biệt thự trên núi Trên núi không có hổ, thì khỉ sẽ thành vua!

Dư Tiền dẫn đầu, đang mở tiệc sâm panh với bầy cáo và nhóm bạn chó của mình.

“Cậu chủ đêm nay đi tìm cô Nghiêm hòa giải, nhất định là một đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Thân thể của cậu chủ như vậy, nếu không chơi bảy lần một đêm, thì sẽ không trở về. Hôm nay, nhân lúc cậu chủ không ở đây, chúng ta sẽ uống cạn ly lớn, nào nào nào” Dư Tiền vừa nói vừa cười, nâng ly bắt đầu uống cạn.

Ở cửa lớn đột nhiên thổi đến một trận gió lạnh, Dư Tiền quay lưng về phía cửa, tiếp tục đĩnh đạc mà nói: “Chờ sau khi chuyện tốt của cậu chủ và cô Nghiêm xong xuôi, sau này sẽ có người quản được cậu chủ. Nếu cô Nghiêm bảo anh ấy quỳ trên tấm ván giặt đồ, thì cậu chủ nửa đêm gà gáy cũng phải đối cây làm tấm ván giặt đồ đó, ai khiến anh ấy yêu cô Nghiêm như vậy chứ.”

Những người khác đều sợ hãi không dám nói, vùi đầu xuống đem rượu uống như: nước.

“Mấy người nói chuyện đi chứ?” Dư Tiền khó hiểu nói.

“Từng người từng một làm sao lại câm như hến vậy?”

Phía sau Dư Tiền đột nhiên vươn ra một cánh tay trắng nõn và thon dài, cầm lấy bình rượu trong tay của anh ta.

“Chết tiệt, có ma!” Dư Tiền hoảng sợ quay người lại.

Dư Nhân nhìn thẳng vào anh ta, thần sắc kỳ quái, thực sự giống như một bóng ma từ tầng mười tám của địa ngục.

“Cậu chủ, anh làm sao lại trở về rồi?” Dư Tiền run rẩy hỏi.

Dư Nhân dùng một tay ôm cổ của anh ta, nói là ôm, cũng có thể nói là siết.

Đôi mắt của Dư Tiền trợn lên, thở cũng không ra hơi.

“Cậu chủ, anh không phải đi tìm cô Nghiêm rồi sao? Lúc rời đi không phải nói là đêm nay đem cô Nghiêm ăn sạch, về nhà cùng chúng tôi hát bài chinh phục sao?” Dư Tiền nói.

Dư Nhân cầm lấy chai rượu và bắt đầu hát: “Bị em chinh phục như thế này…”

Anh ta hát rất khó nghe, mặc dù giọng nói của anh ta đặc biệt có sự quyến rũ, nhưng mà cường điệu không chuẩn, còn bị vỡ âm.

Hát so với khóc còn khó nghe hơn.

Dư Tiền giật lấy bình rượu của anh ta: “Cậu chủ, anh có phải là lại bị cô ấy từ chối không?

Dư Nhân tức giận bóp lấy cổ của Dư Tiền rồi xoay về hướng mặt của mình, truy hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, Chiến Hàn Quân hơn tôi ở chỗ nào?”

Dư Tiền bị dọa đến phát khóc.

“Cậu chủ, Chiến Hàn Quân không đẹp trai bãng anh, võ công kém hơn anh, người còn không mưu mô nhiều như anh”

“Tôi muốn nghe sự thật!” Dư Nhân rống lên.

Dư Tiền nhắm mắt lại, xem như chơi trò may rủi: “Được thôi, em sẽ nói thật. Anh ta đẹp trai hơn anh, thân thủ của tốt hơn anh, não của anh ta cũng thông minh hơn anh”

Khuôn mặt Dư Nhân tức khắc nở ra một nụ cười kỳ lạ.

Dư Tiền cảm thấy rùng người, vội vàng nói: “Cậu chủ, mọi thứ anh ta chỉ ưu tú hơn anh có một chút thôi…

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Dư Nhân tối sầm lại, Dư Tiền mặt như đưa đám nói: “Cậu chủ, là anh bảo tôi nói sự thật a”

Dư Nhân đem Dư Tiền ném xuống đất: “Cậu rất ngưỡng mộ cái tên tàn phế đáng chết Chiến Hàn Quân như thế. Vậy thì cậu hãy cút đi mà hầu hạ anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.