Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 904: Chương 904: Có nghèo đến mức đấy không?




Thôi Như An bị Ông cụ Nghiêm trách mắng đến mức chột dạ, đầu cúi thấp đến mức suýt nữa thì ngã bổ nhào xuống đất, Ông cụ Nghiêm nói: “Cậu Chiến nói rất đúng. Các người thật sự ngu dốt và không biết sợ, lại ngây thơ nghĩ rằng cậu Quân sẽ bị phe cánh Chiến Bá Kiên đánh bại? Cậu Quân là người như thế nào, người đã thành lập công ty khi mười lăm tuổi, chỉ có thể mất năm năm đã để khiến tập đoàn Á Châu trở thành thế lực khổng lồ đứng đầu trong thành phố. Tất cả những điều này, Chiến Hàn Quân chỉ mất năm năm đã đạt được. Các người dựa vào cái gì mà cho rằng lần này Chiến Hàn Quân không thể thẳng?”

Ông cụ lại nói: “Chiến Thị cắt đứt nguồn cung cấp chip của Nghiêm Thị, nhưng Chiến Bá Kiên lại lơ là việc này. Vì Chiến Hàn Quân phụ trách Chiến Thị đã nhiều năm, tập đoàn Á Châu và Chiến thị nên thâm nhập vào nhau đến mức liền mạch. Thậm chí, công nghệ được cấp bãng sáng chế của Á Châu có thể có thể chế tài Nghiêm Thị. Tuy nhiên, có vẻ như cậu Quân đã không phát động một cuộc.

phản kích điên cuồng. Chắc chắn cậu ta có lý do gì đó..”

Với sự phân tích như vậy của ông cụ Nghiêm, Nghiêm Chính và mẹ con Thôi Như An biết rằng việc họ khinh thường Chiến Hàn Quân là sai lầm lớn nhất.

Lúc này sau lưng họ đồ đầy mồ hôi lạnh.

Họ vừa nói chuyện gay gắt với Chiến Hàn Quân, một người hẹp hòi hay ghi hận như Chiến Hàn Quân sẽ không trả thù họ chứ.

Ông cụ Nghiêm ánh mắt bực tức đưa mắt nhìn con trai, trong lòng cảm thấy bất lực, ông ta nói: “Cậu Quân đã thích một biệt thự trên đường Quả Táo, con có thể chuyển nhượng cho cậu ấy”

Thôi Như An vừa khóc vừa khóc: “Vậy thì con sống ở đâu đây?”

Ánh mắt Nghiêm Chính nhìn về phía cụ ông đang nói, nửa cầu xin ông không quyết định việc chuyển nhượng nhà: “Tú Cầm, giúp chúng tôi dọn một ít đồ trong phòng chuyển ra ngoài”

Bà Nghiêm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lầu hai không có phòng trống, lầu ba chỉ có mấy phòng ngủ trống. Nếu mấy người không chê thì có thể dọn vào”

Thôi Như An lập tức hét lên: “Tôi là vợ chính thức. Khu nhà họ Nghiêm này thuộc về chúng tôi, vậy tại sao lại để tôi sống trên tầng ba”

Trước sự hung dữ của Thôi Như An, bà Nghiêm bộc phát ngay sự dứt khoát: “Tôi có thể dọn phòng cho cô, nhưng phòng của bé Trang và ba cục cưng tuyệt đối sẽ không đưa cho cô.”

Nghiêm Chính nhìn vợ cũ và vợ hiện tại của mình, còn chưa bắt đầu ở cùng nhau đã cãi nhau om sòm rồi, ông ta thấy rất đau đầu.

Nghiêm Chính cảm thấy khó khăn mà nói với ông cụ Nghiêm: “Bố, bố có cách nào giữ được biệt thự đó không?”

Ông cụ Nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Công ty không giữ được. Con còn mong giữ được biệt thự đó sao?”

Nghiêm Chính càng cúi đầu xấu hổ: “Tất cả là vì con vô dụng. Con đã không thể giữ được Nghiêm Thị.”

Ánh mắt của ông cụ liếc nhìn lên lầu: “Linh Trang nó luôn luôn là đứa thông minh, con có thể hỏi ý kiến của nó, biết đâu có thể có biện pháp đối phó.”

Nghiêm Hiểu Như lẩm bẩm: “Chị ta có mối quan hệ thân mật như vậy với Chiến Hàn Quân Nếu chị ta bày tỏ ý kiến của mình, Hàn Quân sẽ trừng phạt chúng ta nghiêm khắc hơn”

Nghiêm Chính gật đầu, có vẻ tán thành ý tưởng của Nghiêm Hiểu Như.

Ông cụ Nghiêm lắc đầu thở dài.

Ông cụ đứng dậy đi lên lầu, thì giọng nói cổ quái vang lên: “Cậu Quân xử lý Nghiêm Thị, con thật sự cho rằng tập đoàn Á Châu đã nghèo đến nỗi phải thu chút tiền phí bản quyền sáng chế nhỏ nhoi này sao?”

Ông cụ nhắc đến vấn đề này.

Nghiêm Chính có chút nghỉ ngờ: “Bố, nếu bố đã biết nguyên nhân Chiến Hàn Quân muốn làm khó Nghiêm Thị, tại sao bố lại không muốn đứng ra hòa giải?”

Bước chân của ông cụ dừng lại trên cầu thang, chậm rãi quay người lại nói: “Bố già rồi, có thể giúp con giải quyết khủng hoảng, nhưng không thể giúp con cả đời. Bố hy vọng cả đời này, bố có thể nhìn thấy ngày mà Nghiêm Thị thực sự phát đạt” Ông cụ nói xong câu này rồi rời đi, để lại Nghiêm Chính vẫn hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.