Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1394: Chương 1394: Coi là trẻ mẫu giáo






“Siêu nhân điện quang, Spiderman, Khủng long và búp bê Barbie… Cái này là coi chúng ta như mấy đứa trẻ mẫu giáo sao?”

Bé Tùng và bảo bối Thanh An cùng nhau nhìn về phía mẹ Mẹ thường làm một số sản phẩm mì ống hoạt hình tỉnh tế khi chúng còn nhỏ, điều này luôn mang lại cho chúng những bất ngờ không giới hạn.

Chiến Quốc Việt lại tiết lộ sự thật: “Cái này là do bố làm. Ngụ ý là con đã trải qua ngàn cánh buồm, mong rẵng khi trở về con vẫn là một cậu bé tươi sáng.”

Khi nói câu này, ánh mắt cậu bé nhìn vào khuôn mặt của Bé Tùng.

Bé Tùng cúi đầu, nước mắt tràn mi Hóa ra bố đã biết thân phận của cậu.

Cậu chưa từng nhận bố là không muốn cho bố mang thêm gánh nặng. Nhưng là vì bố đem toàn bộ yêu thương của mình đặt hết vào những món ăn này, tình thương của bố như núi cao, sâu như biển cả.

Bé Tùng vô cùng cảm kích.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn trên bàn đầy mì, chán ghét nói: “A, toàn là mì? Anh à, anh có thể lo lằng cho hai cái cục mập của nhà chúng ta không, cứ như thế này thì chúng ta sẽ nhanh chóng biến thành quả bóng mất đấy?”

Chiến Hàn Quân đem bánh mì đặt trước mặt anh ta: “Anh nếu không thích thì đừng ăn”

Bé Tùng và Bảo bối Thanh An muốn cho bố thể diện, bọn họ ăn từng miếng từng miếng bánh mì lớn.

Chiến Hàn Quân nói: “Khi lên đến Núi u Phong, anh và Anh Nguyệt sẽ tự nấu in cho nhau đi.”

Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt: “Tại sao?”

“Nếu muốn giảm cân thì hai người tự mà làm mấy món ăn bóng đêm của mình đi”

Chiến Quốc Việt nói.

Nghiêm Mặc Hàn há hốc mồm, hối hận nói: “Tôi có thể rút lại những gì tôi vừa nói không?”

Ăn xong bữa sáng, Chiến Hàn Quân lấy nước tẩy trang còn thừa ra. Đám người Nghiêm Mặc Hàn sau khi tẩy lớp hoá trang, Chiến Quốc Việt cùng Bé Tùng ngây ngốc nhìn nhau Miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Chiến Quốc Việt giống như người khiêm tốn, cười tươi như gió xuân mười dặm, nhìn Bé Tùng nói: “Cho em dùng miễn phí nước tẩy trang, có tẩy không?”

Bé Tùng khiêm tốn cười nói: “Ăn cơm của nhà anh, ngủ trên giường của anh, lại đi dùng nước tẩy trang của nhà anh, thật là không biết nói như thế nào?”

Chiến Quốc Việt ngưng cười, kéo cái còng tay về phía trước một cái làm cho Bé Tùng lảo đảo bổ nhào về phía người của Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt nhân cơ hội thấp giọng ở bên tai cậu nói: “Em cũng thấy đấy, em bình yên trở về, tâm trạng của mẹ tốt hơn hẳn. Bệnh của mẹ cũng đỡ hơn rất nhiều”



Trong lòng của đứa nhỏ này có nỗi khổ tâm.

Đến buổi trưa, Chiến Hàn Quân mang theo người nhà và Quỷ Ảnh, hùng hổ đi về phía Núi Châu Phong.

Bọn họ là quang minh chính đại đến Núi Châu Phong nhận người thân, hơn nữa cả đội ngũ quá to lớn, lại là lần đầu tiên mang khuôn mặt con người, khi bọn họ vừa mới đến tuyến cảnh giới của Núi Châu Phong, cũng đã khiến cho tàu hộ tống chú ý.

Dư Tiền nhìn từ máy giám sát thấy Chiến Hàn Quân mang nhiều Quỷ Ảnh lên núi như vậy, bỗng thấy được tình hình nghiêm trọng, chạy nhanh tới báo cho Dư Nhân.

“Cậu chủ, Chiến Hàn Quân mang theo Quỷ Ảnh lên núi”

Dư Nhân lười biếng ngồi trên ghế, thời gian gần đây, anh ta làm cái gì cũng không có nổi hứng thú.

Nghe thấy Dư Tiền nói, cũng uể oải yếu ớt nói: “Chiến Hàn Quân lên núi, người vui vẻ nhất phải là ông cụ. Anh nhanh đi thông báo cho ông cụ, để cho ông ấy ra đón tiếp chát ngoại bảo bối của ông ấy, tránh cho ông trên giường giả bệnh lười đến chết đi sống lại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.