Chiến Hàn Quân vươn tay nhẹ nhàng buộc lại mái tóc rối bời của cô ra sau tai, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ ngọc, đau lòng nói: “Linh Trang, em gầy rồi.
Thái độ của Chiến Hàn Quân đối với Linh Trang trước sau như hai người khác nhau, điều này khiến cho Nghiêm Mặc Hàn cực kỳ có thành kiến với anh Nghiêm Mặc Hàn nhìn Chiến Hàn Quân qua gương chiếu hậu, chế nhạo nói: “Đừng có show ân ái nữa, tôi nhìn mà phát bực.”
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Anh khó chịu cái gì hả?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cô em gái ngốc nghếch nhà tôi bị cậu ôm đi mất, tôi không nên khó chịu hay sao?”
Chiến Hàn Quân: “..”
Khuôn mặt đen sì của anh sửa lại lời “Anh nói cho rõ ràng nhé, cô bé ngốc này.
không phải là của anh, là tôi nuôi lớn đó”
Nghiêm Mặc Hàn không nói gì.
“Cậu thật sự bá đạo quá mà”
Chiến Hàn Quân phát huy tác phong bá đạo đến tận cùng: “Nghiêm Mặc Hàn tôi cảnh cáo anh. Nếu về sau anh còn có ý định ngăn cản tôi và Linh Trang ở bên này, tôi sẽ khiến cho cả đời này của anh đừng có nghĩ đến chuyện bước qua cửa nhà họ Chiến.”
Nghiêm Mặc Hàn khẩu thị tâm pl.. thèm vào cửa nhà họ Chiến các người chứ: Chiến Hàn Quân nói: “Anh có thể không gặp Anh Nguyệt nhà tôi cả đời hay sao?”
Nghiêm Mặc Hàn phẫn uất quay đầu lại nhìn Chiến Hàn Quân: “Chuyện này có liên quan gì đến Chiến Anh Nguyệt hả?”
Chiến Hàn Quân nói: “Con bé là em gái của tôi, là người nhà họ Chiến.”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến suýt chút nữa cần rách môi: “Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy?”
Chiến Hàn Quân mặt mày tràn đây hứng khởi Nghiêm Mặc Hàn nổi giận nói: “Quên đi, ông đây không ngăn cản anh ở bên em gái tôi nữa. Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày tôi đều đến nhà cậu, tôi phải giám sát cậu xem cậu có ức hiếp em gái tôi hay không. Tôi sẽ quấy rầy chết cậu.”
Khuôn mặt Chiến Hàn Quân cố nhịn cười Có Nghiêm Mặc Hàn đến vườn hoa Nhật Lịch, trong lòng Linh Trang có lẽ rất vui vẻ.
Nghiêm Mặc Hàn đậu chiếc xe Rolls-Royce trước cửa vườn hoa Nhật Lịch, sau khi Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang xuống xe, con ngươi của anh ta dán chặt vào.
tấm biển tràn đầy mùi sách, bên trên đó có khắc mấy chữ lớn vườn hoa Nhật Lịch.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Chiến Hàn Quân đang ngẩn người, trêu chọc nói: “Có gì mà đẹp vậy? Vườn hoa Nhật Lịch này không phải là tên mà cậu đặt sao? Sao nào, bây giờ rốt cuộc cậu mới phát hiện ra cái tên này vô cùng không phóng khoáng đúng không?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừ.”
Sau khi Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang vào nhà, Nghiêm Mặc Hàn vẫn như một chiếc đuôi bám theo Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân thầm nghĩ chỉ muốn ở một mình với Linh Trang, không khỏi nhìn đến Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên nói: “Trời sắp tối rồi, anh không trở về sao?”
Nghiêm Mặc Hàn ngồi trên ghế sofa rất ra dáng đại gia, dựa lưng vào thành ghế, nói lanh lảnh: “Tôi không về nữa. Tôi phải ở lại đây trông chừng cậu.”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lập tức đen sì: “Không được, anh ở đây không tiện.”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Có gì mà không tiện?”
Đột nhiên ý thức được điều gì đó, Nghiêm Mặc Hàn bèn trách móc: “Chẳng lẽ cậu muốn cùng Linh Trang nhà tôi… lăn lộn trên giường sao?”
Đỏ mặt tía tai đứng lên phản đối: “Cái này nhất định không được, thân thể Linh Trang còn chưa khỏe lại đâu.”
Chiến Hàn Quân giận trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Sao đầu óc anh chỉ toàn mấy thứ thô tục này thế”
Nghiêm Mặc Hàn lẩm bẩm nói: “Không phải cậu nói không tiện hay sao? Ngoài chuyện này tôi không tiện xem, còn có thể có chuyện gì không tiện nữa?”
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang đi lên lầu, một bên nói: “Tôi tắm rửa cho Linh Trang. Anh có muốn xem không?”
“Cậu ác đấy.”
Nghiêm Mặc Hàn đỏ mặt, nhanh chân chạy trốn mất dạng.