Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1857: Chương 1857: Cử hành hôn lễ




Chiến Hàn Quân nói xong câu đó thì liền quay người rời đi.

Dư Thiên An thì lại cảm động mà nước mắt rơi như mưa.

Chiến Hàn Quân mặc dù trong lòng vẫn còn giận và hận bà ta, nhưng mà cũng đã mở lòng với bà ta, bà đã thấy là vô cùng đủ rồi.

Quãng đời còn lại, cứ để cho bà từ từ bùi đắp cho anh vậy nhé.

Ông cụ Dư nhìn thấy Dư Thiên An tươi sáng xinh đẹp, trong lòng đối với Linh Trang lại vừa cảm kích vừa xấu hổ. Ông ta âm thầm mà mắng bản thân mình trước đây là mắt không nhìn được kim ngọc khả. Nếu như từ lúc bắt đầu đã che chở cho Linh Trang rồi, thì có lẽ nhà họ Dư hiện tại đã có một viễn cảnh khác.

Khi khúc hát của hôn lễ được vang lên, bố Nghiêm dắt tay Linh Trang đi ra ngoài, đám người nhìn thấy Linh Trang cười nói tự nhiên, tất cả đều bị sự xinh đẹp của cô làm cho rung động “0a, cô dâu hôm nay thật là xinh đẹp”

Dư Thiên An cười một nụ cười ấm áp yêu thương, đung đưa cánh tay của Bác Danh kích động nói: “Mẹ à, mẹ nhanh nhìn này, Linh Trang nhà chúng ta thật xinh đẹp”

Bác Danh chế nhạo bà ta: “Có phải là so với con bé Chu Mã kia thì xinh đẹp hơn nhiều không hả?”

Dư Thiên An mặt toát mồ hôi nói: “Linh Trang là tiểu thư khuê các, trong người đã có sẵn chất văn thơ và văn hóa. Chu Ma kia thì làm sao có thể so được với con bé chứ.

Bác Danh nói: “Con hiện tại ấy, trong mắt trong tim đều cảm thấy Linh Trang nhà chúng ta tốt rồi”

Dư Thiên An thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vậy thì những lời con nói là sự thật mà”

Trên sân khấu, bố Nghiêm đặt tay của Linh Trang giao sang tay của Chiến Hàn Quân, ngữ khí sâu xa mà nói: “Hàn Quân à, bố giao đứa con gái bảo bối này của bố cho con, trong lòng bố cũng rất an tâm. Bố biết là, trên thế giới này, con là người thương con bé nhất, là người chiều con bé nhất, cũng là người bao dung con bé nhất. Bố hy vọng, quãng đời còn lại các con có đủ khả năng để tiếp tục nằm tay nhau đi về phía trước, mỗi ngày đều nỗ lực bước qua”

Chiến Hàn Quân từ trong tay của bố Nghiêm mà nắm lấy bàn tay của Linh Trang, Linh Trang lúc này hạnh phúc như một đứa trẻ con. “Anh Hàn Quân, em cuối cùng cũng có thể như ý nguyện mà gả cho anh rồi”

Dưới sân khấu, Nghiêm Mặc Hàn che đôi mắt lại: “Chậc chậc chậc, Nghiêm Linh Trang à, sao em lại không có tiền đồ như thế hả?”

Anh Nguyệt lấy tay của anh ta gạt xuống, nói: “Linh Trang từ nhỏ đã luôn trông ngóng đến một ngày được gả cho anh của em. Bọn họ giống như là thầy trò đi Tây Thiên lấy kinh ấy, trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn thì mới có thể tu thành chính quả. Anh nói xem chị Linh Tranh sẽ không kích động được à?”

Chiến Hàn Quân bị lời tỏ tình hào phóng của Linh Trang làm cho vui vẻ không ngậm miệng được, chỉ đành cưng chiều mà sẵng giọng nói: “Có biết xấu hổ không vậy?”

Linh Trang cười lại càng thêm sáng lạn.

Chiến Hàn Quân nẵm lấy bàn tay của cô, mười ngón đan nhau. Chân thành mà đi hướng về phía trên sân khấu.

Hoa đồng ở đằng sau lưng, nắm lấy áo cưới, thiêng liêng mà trang nghiêm đi ở phía đăng sau.

Mọi người bị nhan sắc xinh đẹp thịnh thế của Hoa đồng làm cho kinh ngạc.

“Đó là ba đứa trẻ mà cậu Hàn Quân và vợ cậu ấy đã sinh ra. Mọi người nhanh nhìn kìa, đó là bé Quốc Việt và bé Tùng. Qủa thực là lớn lên giống y xì đúc với bố của bọn trẻ. Cả cái nhà này đều có giá trị nhan sắc thần tiên mài”

“Tôi nghe nói cậu Hàn Quân chiều vợ vô độ, không chỉ có yêu mình cô ấy, mà còn là yêu rất lâu rồi. Tôi nghĩ các con của cậu ấy chắc chẳn sẽ rất ấn tượng về đức tính cao quý của bố mẹ chúng. Tương lai sau này, ai mà gả được cho hai vị thiếu gia nhỏ nhà nhà họ Chiến, thì đều có phúc khí vô biên đấy”

Thanh An nghe được tiếng của những người khác đang bình luận về các anh trao, nhỏ giọng cười trộm mà nói: “Các anh trai à, đến cuối cùng thì ai có phúc khí để làm chị dâu của em thế? Em cũng rất là mong đợi đấy nhé”

Chiến Quốc Việt nói: “Anh vẫn còn nhỏ mà Bé Tùng lại nói: “Con gái quá là phiền phức luôn. Cả đời này của anh mới không kết hôn với phụ nữ đâu”

Linh Trang nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Chiến Hàn Quân, có chút căng thẳng mà nhìn về phía Chiến Hàn Quâi é Tùng là có ý gì vậy nhỉ? Chả nhẽ thăng bé lại muốn tìm đàn ông để kết hôn à?”

Chiến Hàn Quân xụ mặt xuống: “Em yên tâm đi. Nếu như thằng bé cong thật thì anh cũng sẽ tách thẳng bé ra đem trở vị Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi đến trên sân khấu, người chủ trì cầm lấy cái micro, trầm bổng du dương mà đọc lên lời bài hát của “Bỉ Ngạn Hoa”

“Ta với người, dắt tay cùng nhau đi qua vinh quang, dắt tay cùng nhau đi qua thăng trầm, phong quang vô hạn là người, ngã xuống bụi bặm cũng là người.

Như độ Hoàng Tuyền, ta ở trên đường U Minh đợi người, nếu người không đến, liền hái một đóa hoa Bỉ ngạn, ta sẽ đến tìm người”

“Anh Quân Hàn Quân, xin hỏi anh có nguyện ý lấy cô Nghiêm Linh Trang đây làm vợ không? Sau này đời đời kiếp kiếp yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy phải chịu ủy khuất, cho dù cô ấy có xinh đẹp, hay là xấu xí.

Anh có nguyện ý quyết chí thề sẽ yêu cô ấy không bao giờ thay đổi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.