Nghiêm Linh Trang đả kích một cách không hề nể nang: “Người đàn ông khác ở tuổi ba mươi mốt thì là bông hoa tươi, còn anh ở tuổi ba mươi mốt lạ là bùn nhão.”
Anh Nguyệt cảm thấy buồn cười, rồi khẽ cười lên.
*Em em em… Có ý gì? Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến mức giọng cũng trở nên run rẩy.
“Bùn nhão trát không nối tường” Nghiêm Linh Trang nói: “Em ít hơn anh hai tuổi mà đã có ba đứa con. Còn anh thì sao, ngay cả bạn gái cũng không có.”
Sắc mặt Nghiêm Mặc Hàn hơi trầm xuống, môi hơi nhếch lên như muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại không lên tiếng.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, chỉ là không khí trong xe lại lần nữa đông cứng lại.
Nghiêm Linh Trang không ngừng âm thầm kêu khổ, lấy di động ra gửi tin nhắn với Chiến Hàn Quân kể khổ: “Anh ơi, không khí trong xe chúng em lạnh thấy bà luôn”
Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng tin nhần di động vang lên liền mở mắt ra, nhìn thấy là tin nhắn của Linh Trang, đầy bất ngờ gửi cho cô một câu: “Trong xe của anh tuyết đang bay đầy này”
Chỗ nào có người hài hước như Linh Trang thì sao mà bầu không khí lạnh nổi chứ?
Anh hâm mộ bọn Nghiêm Mặc Hàn chết đi được.
Rất nhanh, Linh Trang lại gửi tin nhắn: “Lúc trước rốt cuộc giữa Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì? Hai người này trở nên vô cùng lạnh nhạt! So với người xa lạ còn không bằng nữa, em bị kẹp ở giữa thấy rất khó chịu.”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy tin nhắn thì giật mình, nhấc tay gửi đi một câu: “Sang bên này với anh”
Linh Trang nhìn ra đường cao tốc phía bên ngoài, cảm thấy dở khóc dở cười.
Xe dừng lại ở đại viện nhà họ Nghiêm ở Phong Châu, ông cụ nhà họ Nghiêm, vợ chồng Nghiêm Cách và một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp đang đứng đợi ở cửa lớn, chào đón bọn họ trở về.
“Ông nội, bố, mẹ.”
Xe còn chưa dừng hẳn, Nghiêm Linh Trang đã chạy ra ngoài Nghiêm Mặc Hàn sợ tới mức hồn vía lên mây, quay về phía Nghiêm Linh Trang mà giận dữ hét lên: “Nghiêm Linh Trang, em không muốn sống nữa sao, em làm anh sợ tới mức hồn cũng bay đi mất!”
Nghiêm Linh Trang ôm ông nội và vợ chồng Nghiêm Cách từng người một.
“Cháu chào ông. Con chào bố mẹ”
Đến lượt cô gái xinh đẹp kia, Nghiêm Linh Trang trợn tròn mắt hỏi: “Vị này là?”
Mẹ Nghiêm cười giải thích: “Bé Trang mau chào chị dâu đi”
“Chị dâu? Chị dâu nào?” Linh Trang cảm thấy mình có hơi không thở nổi.
“Con chỉ có duy nhất một người anh là Nghiêm Mặc Hàn, còn có thể là chị dâu nào khác chứ?” Mẹ Nghiêm giải thích.
Anh Nguyệt vừa mới xuống xe, lảo đảo suýt ngã. Cô ấy ai oán đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc Hàn nhưng vẫn giữ bình tĩnh chúc mừng: “Chúc mừng anh”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Anh Nguyệt với vẻ mặt có lỗi: “Tôi nghĩ tôi nên nói một tiếng xin lỗi với cô.”
Anh Nguyệt cười trừ.
Nghiêm Linh Trang thoáng dao động: “Con cảm thấy có chút khó thở”
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn cùng tiến về phía trước đỡ cô.
Nghiêm Linh Trang hung dữ, trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, đè thấp giọng khiển trách anh ta: “Chuyện tốt như vậy tại sao lại không nói cho em biết sớm?”
Cô mà biết Nghiêm Mặc Hàn đã có bạn gái, cô sẽ không bao giờ gọi Anh Nguyệt đến đây. Trong lòng Anh Nguyệt hẳn là rất khó chịu.
Nghiêm Mặc Hàn yên lặng buông tay ra.
Linh Trang làm bộ tựa vào vai Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, chị bị say xe, em đỡ chị đi vào đi”
Phong Mang đẩy Chiến Hàn Quân xuống xe, nhà họ Nghiêm liền không để ý đến Linh Trang đang say xe, tiến lại ân cần đón tiếp Chiến Hàn Quân.
Sau khi Nghiêm Linh Trang và Anh Nguyệt cùng đi vào đại viện nhà họ Nghiêm, Linh Trang đứng thẳng dậy, tức giận, cam đoan với Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em yên tâm, việc làm này của Nghiêm Mặc Hàn rất thiếu đạo đức, chị sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Anh Nguyệt nói: “Chị Linh Trang, coi như là xong đi. Em và anh ấy chung quy là có duyên mà không có phận. Em thấy cô gái kia cũng rất xinh đẹp, nhìn qua cũng là người hiền thục. Bọn họ ở chung một chỗ rất là xứng đôi, tình yêu đơn phương này em cũng nên buông tay thôi”
Tuy lời nói ra vô cùng thoải mái nhưng mà hốc mắt Anh Nguyệt đã hơi phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào, đủ thấy cô ấy đang rất khổ sở,