Ngừng lát một lát, cậu thiếu niên mới bổ sung: “Là xác của Lạc Thanh Du nhưng linh hồn là của Nghiêm Linh Trang”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc: “Ý của cậu là sau khi Lạc Thanh Du tỉnh lại bị Nghiêm Linh Trang cướp xác sao?”
Cậu thiếu niên gật đầu: “Đây cũng là lý do mà Lạc Thanh Du vô dụng trở thành một hacker xuất sắc.”
Nghiêm Hiểu Như vỗ tay châm chọc: “Nhóc con, cậu suy đoán rất xuất sắc. Tôi thấy cậu nhất định đọc quá nhiều tiểu thuyết huyền huyễn nên mới nghĩ ra một ý tưởng hoang đường như vậy. Nhưng suy đoán của cậu cũng có sơ hở bởi vì vụ tai nạn giao thông đó không mang đi Lạc Thanh Du, cũng không mang đi Nghiêm Linh Trang. Bởi vì sau đó cả hai người đó còn xuất hiện trước mắt tôi.”
Cậu thiếu niên nói: “Chị từng nhìn thấy hai người họ xuất hiện cùng lúc trước mặt chị?”
Nghiêm Hiểu Như không trả lời được.
Cậu thiếu niên nói: “7 năm đầu sau tai nạn là Lạc Thanh Du, còn 5 năm sau là Nghiêm Linh Trang”
Chiến Hàn Quân trở nên kích động: “Cậu còn biết những gì nữa?”
“Lạc Thanh Du sau khi nhảy lầu, nhan sắc bị phá hủy nên nhờ bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ khôi phục lại thành bề ngoài của Nghiêm Linh Trang”
Cậu thiếu niên lồng ghép các chỉ tiết, kể lại rõ ràng câu chuyện.
Nghe xong câu chuyện giống như trong ẩu thuyết huyền huyễn này, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.
Nghiêm Hiểu Như và Lạc Thanh Phương cùng nhìn Chiến Hàn Quân. Bọn họ tin rằng, một người vô thần như Chiến Hàn Quân nhất định sẽ không tin câu chuyện hoang đường này.
Chiến Hàn Quân như một lão tăng đã nhập định, anh cần thời gian để tiêu hóa câu chuyện này.
Cậu thiếu niên tự nhiên đi tới cây đàn piano bên cạnh, mở nắp hộp đàn lên và khẽ đánh cho Chiến Hàn Quân nghe một bản Hoa bên bờ.
Bản Hoa bên bờ mà cậu thiếu niên đánh vô cùng đau thương, giống như một người đã từng trải qua những chuyện sinh ly tử biệt, đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Tâm trạng của Chiến Hàn Quân dần dần trở nên bình tĩnh trở lại.
Lạc Thanh Phương cảm thấy mọi chuyện không hay nên đi về phía chiếc đàn rồi ấn mạnh xuống các phím đàn: “Sao tao chưa đồng ý mà mày đã dùng đàn của tao?”
Cậu thiếu niên đứng dậy, từ tốn đi về phía Chiến Hàn Quân. Cậu đã dùng tiếng đàn nhẹ nhàng nâng đỡ anh dậy.
“Anh ổn hơn chút nào chưa?”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn cậu bé: “Sao cậu lại biết được bản Hoa bên bờ này?”
“Cậu là ai?” Giọng Chiến Hàn Quân run rẩy.
Cậu thiếu niên đưa tay lên cởi chiếc mũ lưỡi trai ra. Mái tóc đen xõa bung, cậu lại cởi kính râm, làm lộ ra đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy sức cuốn hút.
“AI” Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy khuôn mặt của cậu thiếu niên này giống Chiến Hàn Quân y như đức, kinh ngạc dùng tay bịt lấy miệng.
Đáy mắt Chiến Hàn Quân lóe sáng, anh rum run đưa tay xoa khuôn mặt của cậu bé…
Tôi là Chiến Quốc., Chiến Hàn Quân kéo cậu bé vào lòng và ôm thật chặt.
“Quốc Việt”
“Bốt”
Lạc Thanh Phương và Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy Chiến Quốc Việt nói chuyện bỗng lắp ba lắp bắp: “Quốc Việt, thì ra là cháu sao.
Thằng bé này thật biết lừa dì”
Chiến Quốc Việt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ này.
Cậu bé đeo mũ và kính râm, hai người Nghiêm Hiểu Như coi cậu là thằng nhóc trẻ ranh, còn dám hung dữ với cậu. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cậu, trong lòng hai người bọn họ tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cả Nghiêm Hiểu Như và Lạc Thanh.
Cậu bé nói: Phương cùng run lẩy bẩy.
cũng lười để ý tới loài ruồi muỗi này, cậu nằm chặt tay Chiến Hàn Quân và nói: “Bố, mình đi thôi”
“Được” Chiến Hàn Quân nói.
Hai bố con Chiến Quốc Việt gặp lại nhau.