Chiến Hàn Quân bịt mũi, quạt gió, vẻ mặt ghét bỏ: “Tránh xa tôi ra một chút, toàn mùi khai nước tiểu”
Nghiêm Mặc Hàn không còn gì luyến tiếc ngồi ra đất: “Danh tiếng một đời đã bị hủy”
Dư Nhân đánh với người đó mười hiệp mà khó phân cao thấp, Chiến Hàn Quân dặn dỏ thành viên Qủy Ảnh: “Mấy người đi lên giúp anh ta”
Qủy Ảnh nhảy lên một cái.
Hai bên chiến đấu kịch liệt.
Chỉ là cây đao của người đàn ông đó như sinh ra gió, vung lên chém, ánh sáng lạnh bắn ra xung quanh.
Chiến Hàn Quân lùi lại bên cạnh bảo bối Thanh An và Thanh Hòa, nói: “Người này có hơi khó chơi, hai đứa mau đi đi.”
Bảo bối Thanh An lắc đầu: “Tôi không đi”
Chiến Hàn Quân hơi ngây ra, từ lúc nào mà bảo bối Thanh An lại phản nghịch như thế?
Có lẽ không nên gọi là phản nghịch, cô bé lớn rồi, đối với người mình lo lắng thì càng thêm quyết tâm và cố gắng bảo.
Chiến Hàn Quân không cứng rắn ép cô bé nữa, đôi mắt sáng như ưng chỉ quan sát thế cục.
Người đàn ông đó lấy ít địch nhiều, cuối cùng cũng lộ vẻ quá sức.
Anh ta lập tức hô to lên: “Bản pháo “
Những người bị thương ở dưới đất lập tức lấy pháo trong người ra, đốt lửa rồi ném lên trời, lúc bay lên cao thì phát nổ thành một ngọn lửa năm sáu màu.
Chiến Hàn Quân cảm thấy không ổn, nói: “Xem ra chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh”
Nói rồi Chiến Hàn Quân tung người lên rơi xuống trước mặt người đàn ông. Có anh phối hợp cùng với Dư Nhân, người đàn ông nhanh chóng bị Chiến Hàn Quân đá ngã ra đất, cây đao cũng bị đá văng ra xa.
Nghiêm Mặc Hàn võ ngực thở phào một tiếng: “Dọa chết cục cưng rồi”
Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn bảo bối Thanh An, nói: “Tuyết Giải Tiên, có độc không?”
Bảo bối Thanh An nghĩ ngợi, nói: “Cũng có một chút. Nhưng bản thân bọn họ chính là người dùng độc, trước mặt bọn họ độc của con chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi”
Nghiêm Mặc Hàn có chút thất vọng: “À, con chỉ học cứu người, không học hại người, gặp người xấu thì phải làm sao?”
Chiến Hàn Quân lại cười vui vẻ.
Bảo bối Thanh An của anh bản tính lương thiện, vì thế anh cảm thấy kiêu ngạo.
“Chỗ này không nên ở lâu, mau đi thôi” Chiến Hàn Quân nói.
Mọi người nhanh nhẹn đeo hành lý, vội vàng rời đi.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Nghiêm Mặc Hàn nhìn rừng sâu thăm thẳm không biết trước mặt, có hơi mờ mịt.
Chiến Hàn Quân nhìn bảo bối Thanh An: “Cô dẫn đường đi”
Bảo bối Thanh An gật đầu.
Nhưng Dư Nhân lại phản đối: “Anh điên à, sao chúng ta lại đi theo cô ấy? Cô ấy không rõ lai lịch…”
Chiến Hàn Quân nói: “Yên tâm đi, cô ấy sẽ không hại chúng ta”
Dư Nhân không phản đối nữa, chỉ là trong lòng thấy không thể tưởng tượng nổi với quyết định của Chiến Hàn Quân.
Để tránh đám người đàn ông lùng bắt bọn họ, bảo bối Thanh An đưa mọi người nhanh chóng lên đường.
Nhưng bảo bối Thanh An chưa đi được bao lâu thì thể lực không chịu nổi nữa.
Thanh Hòa nói: “Bà bà, con cõng bà đi”
Chiến Hàn Quân nghe thế, đôi mắt âm trầm, khuôn mặt anh tuấn cứng lại, lạnh lùng nói: “Để tôi cõng đi”
Thanh Hòa ngạc nhiên…
Bảo bối Thanh An cũng ngạc nhiên…
Nghiêm Mặc Hàn nói thẳng: “Cậu chủ Quân, cậu uống lộn thuốc à?”
Chiến Hàn Quân không để ý đến anh ta, đi thẳng đến trước mặt bảo bối Thanh An, ngồi xổm xuống: “Lên đi”
Lúc này trong lòng anh chỉ có một giọng nói: con gái của anh không thể tiếp xúc với người đàn ông khác. Dẫu sao nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Trừ anh ra.
Bảo bối Thanh An vô cùng tự nhiên bò lên lưng Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân cõng cô, đi đường vững vàng trên đường núi gập ghềnh.
Nghiêm Mặc Hàn không ngừng lải nhải cả đường đi: “Cậu chủ Quân, sao tự nhiên cậu lại săn đón Tuyết Giải Tiên bà bà thế?”
Chiến Hàn Quân quát anh ta: “Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại”
Bảo bối Thanh An cũng cảm thấy hành động của bố có chút khác thường, mấy ngày trước còn hờ hững với cô, nhưng hôm nay lại đột nhiên vô cùng quan tâm đến cô.