Hốc mắt Thanh An đỏ lên, nước mắt ngập tràn khóe mắt.
“Quả nhiên, cậu vẫn sẽ để tâm tôi già tôi xấu”
Diệp Phong kinh ngạc nhìn qua, anh ta cảm thấy bà Tuyết Giải Tiên này quả thực không thể nói lý. Diệp Phong có chút tức giận nói: “Bà à, nếu như tôi biểu hiện ra gì đó làm cho bà sinh ra hiểu lầm, tôi chân thành nói một lời xin lỗi với bà. Tôi nghĩ, bãng vào việc chênh lệch tuổi tác giữa hai chúng ta, coi như tôi tốt với bà, bà cũng có thể nằm chặt phân tấc. Tôi chỉ là coi bà là một người bạn già mà thôi”
Thanh An thống khổ sụt sùi khóc. Cô bé biết rất rõ ràng, cô bé không nên nói những lời nói quá phận như thế này, thế nhưng mà cô bé khống chế không nổi, cô bé muốn rời khỏi thế giới này trước, cảm thụ tình yêu của anh ta đối với mình một lần nữa.
Biết rất rõ ràng đối với Diệp Phong không công bằng, thế nhưng cô bé chính là dùng cái danh vì tư lợi muốn lấy yêu, trói buộc anh ta ở bên người bà lão này.
Diệp Phong nói xong những lời này, liền vội vã rời đi.
Thanh An vẫn là không cam lòng, nếu như cô bé chưa từng tỏ tình với Diệp Phong, thì bọn họ lấy danh nghĩa bạn bè mà rời xa nhau, Thanh An cũng sẽ cảm thấy tương đối thỏa mãn rồi.
Nhưng mà tình cảnh bây giờ tính là cái gì?
Anh Diệp Phong mang theo hiểu lầm với cô bé, khinh bỉ với cô bé, rời khỏi cô bé mà đi. Cô bé làm sao có thể tiếp nhận kết cục như vậy được chứ?
Thanh An ấm ức thở dốc, thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên không thèm đếm xỉa đến việc đó nữa.
“Diệp Phong” Cô bé cố gắng hết sức kêu anh ta một tiếng.
Diệp Phong trốn ở cửa động sườn núi, không quay người lại, chỉ có câu hỏi lạnh như băng vọng vào.
“Bà còn có chuyện gì sao?”
Thanh An do dự xoắn xuýt trong nháy mắt, sau đó lấy hết dũng khí đi đến chỗ Diệp Phong.
“Diệp Phong, cậu không hiếu kỳ vì sao tôi lại xuất hiện ở Thiên Lũng hay sao?”
Diệp Phong quay người, thần sắc hồ nghỉ nhìn cô.
Nói xong anh ta lập tức cất bước rời đi.
Thanh An ngồi sập xuống đất, nước mắt rơi như mưa.
Diệp Phong đi khỏi động sườn núi, trong lòng lại đầy bụng nghi hoặc.
Mấy cái vấn đề kia của Thanh An, đến tột cùng cất giấu huyền cơ gì?
Bước đi của anh ta ngưng trọng, tràn ngập phiền muộn.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nhạc bi thương do Tuyết Giải Tiên thổi tới.
Diệp Phong nghe được cái giai điệu quen thuộc này, còn tưởng rằng là bà Tuyết Giải Tiên lưỡng tương phùng. Cái giai điệu của lưỡng tương phùng và lưỡng tương vong’ do anh ta tự sáng tạo có rất nhiều điệu dị khúc đồng công.
Nhưng mà nghe kỹ lại, đáy mắt Diệp Phong lại tràn ra vài tia nghi ngờ.
Đây không phải bà lão đó chỉnh sửa thành lưỡng tương phùng, mà là Tưởng tương vong của anh ta?
Càng làm Diệp Phong cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, có mấy chỗ phức tạp, lúc bà Tuyết Giải Tiên đàn tấu, âm luật không cho phép tấu như vậy. Mà mấy chỗ khác, là chỗ mà Thanh An học mãi cũng không học nổi.
Lúc mà bà Tuyết Giải Tiên chỉnh sửa lưỡng tương phùng, mấy chỗ đó đều được cố gắng chỉnh sửa, cho nên anh ta không phát giác ra vấn đề.
Bước chân Diệp Phong bỗng nhiên dừng hẳn đứng nguyên tại chỗ.
Giờ phút này, đáp án của những vấn đề kia toàn bộ đã được giải.
Bà Tuyết Giải Tiên mắc bệnh người già, lúc lên núi còn có chút thể lực, mà ở trên núi chờ đợi một đoạn thời gian, mới mất đi năng lực leo núi.
Mà người bà mai táng bên cạnh hoa hướng dương kia, là bà nội Bác Danh.