Trái tìm đang treo lơ lửng của Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng được thả lỏng xuống: “Có phải em biết Chiến Quốc Việt ở đâu không?”
Chiến Anh Nguyệt ở bên này chính là bà chúa bán dưa qua điện thoại, cô ấy tự khen nói: “Em biết ngay là tố tông nhỏ nhà anh có bí mật không thể nói cho ai biết mà. Cho nên sáng sớm em đã qua đó theo dối thăng nhóc. Đúng như dự đoán, sáu giờ nhóc này đã đẩy cửa nhà ra ngoài, mang theo một chiếc cặp nhỏ ngồi chuyến xe buýt số 989 về phía bắc thành phố rồi”
Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, trong mắt anh, Chiến Quốc Việt là một đứa bé ngoan ngoãn bị nuôi nhốt, một đứa trẻ sẽ không bao giờ ra ngoài nếu không có người lớn theo cùng. Ấy vậy mà cậu bé lại lén lút một mình đi tới một nới xa đến như thế?
“Anh à, em không nói với anh nữa. Em còn đang lái xe theo sau xe buýt. Đợi em điều tra được tin tức đầu tiên của Chiến Quốc Việt thì sẽ lập tức gọi cho anh”
Nói xong Chiến Anh Nguyệt liền cúp điện thoại Chiến Hàn Quân còn không kịp hỏi vị trí hiện tại của Chiến Quốc Việt, anh chán nản ném điện thoại sang một bên, chỉ có thể lựa chọn cách thụ động chờ cuộc gọi từ Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Quốc Việt bắt xe buýt 989 đến khu vực lân cận khu Thanh Hà, cậu bé liền xuống xe.
Lần này Chiến Anh Nguyệt trở nên thông minh hơn, cô ấy lái một chiếc xe địa hình BMW không quá phô trương, đậu ở hầm đậu xe thương mại bên cạnh, sau đó vội vàng đuổi theo Chiến Quốc Việt Chiến Quốc Việt cứ cúi đầu đi về phía trước, không để ý đến phía sau còn có một con sói đuôi to đang đi theo. . Truyện Cung Đấu
Chiến Anh Nguyệt không khỏi tự hỏi: “Thắng nhóc này đi đâu vậy?” Chiến Hàn Quân không yên tâm về Chiến Quốc Việt, cứ dồn dập gọi điện qua bên này dò hỏi Chiến Anh Nguyệt, còn cô ấy thì bất cứ lúc nào cũng rất kiên nhẫn mà báo cáo tình hình Chiến Quốc Việt cho anh.
“Bánh bao nhỏ hiện đang ở trong một tòa dân cư… khu chung cư này tên là Thanh Hà. Cây xanh của khu chung cư trông cũng rất đẹp, nhưng các †ầng của tòa nhà có vẻ hơi cao, một, hai, ba…mười tám tầng, có điều tòa nhà được trang trí cũng không tệ đâu… ”
Ở bên kia điện thoại, khuôn mặt đẹp trai tỉnh xảo của Chiến Hàn Quân đã đen đi mấy phần: “Chiến Anh Nguyệt, anh chỉ muốn biết tình hình của Chiến Quốc Việt, không có hứng thú với cây xanh hay là cách trang trí của khu chung cư này.”
Chiến Anh Nguyệt mếu máo nói: “Anh à, lẽ nào anh không muốn biết thân phận, tài chính cùng địa vị của người mà Chiến Quốc Việt muốn gặp thế nào sao?”
“Không muốn biết” Chiến Hàn Quân nghiến răng tức giận nói: “Thắng bé muốn gặp mẹ của nó, Lạc Thanh Du.”
Chiến Anh Nguyệt yên lặng một lúc, rất thất vọng mà nói: “Hóa ra anh đều biết rồi?” “Em theo sau xem xem, rốt cuộc Lạc Thanh Du đang giở trò gì mà lừa gạt Chiến Quốc Việt đi vòng quanh như vậy” Chiến Hàn Quân tức giận nói.
Chiến Anh Nguyệt gật đầu: ‘Được.” Chiến Quốc Việt đã đi thẳng đến tầng dưới của tòa nhà, vô cùng thành thạo mà vươn tay ấn vài số vào nút mở cửa.
Chiến Anh Nguyệt sửng sốt không thôi: “Hình như nhóc này không phải lần đầu tiên tới đây?” Chuông reo một lúc, cửa liền mở ra. Sau khi Chiến Quốc Việt đi vào, cống của tòa nhà lại tự động đóng lại.
Đợi đến khi Chiến Anh Nguyệt chạy đến cống †òa nhà thì đã quá muộn.
“Ôi. Làm sao đây, làm sao đây, mất dấu rồi?” Chiến Anh Nguyệt lo lắng đến mức xoay vòng vòng.
Ngay sau đó, ở tầng chín.
Leng keng Lúc chuông cửa vừa vang lên, Lạc Thanh Du còn đang ở trong nhà làm bữa sáng cho con. Bữa sáng hôm nay rất phong phú, ngoài nhóc Thanh Tùng và Thanh An ra, cô còn làm thêm một phần bánh ngọt cho trẻ con. Trong lòng cô đại khái còn mơ mộng một điều có chút không thực tế, hy vọng một ngày nào đó Chiến Quốc Việt có thế cùng bọn họ ăn sáng.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Lạc Thanh Du cũng không cởi tạp đề liền đi thẳng đến cánh cửa. Qua mắt mèo nhìn ra, thấy bóng dáng nhỏ nhản ngoài cửa, Lạc Thanh Du lập tức mở cửa chống trộm ra.
Chiến Quốc Việt đứng ở bên ngoài, trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn còn vương vệt nước mắt. Lạc Thanh Du vô cùng bất ngờ, cô không thể tin được, đây là Chiến Quốc Việt của cô sao?