Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1077: Chương 1077: Đây là gì?




“Mẹ cháu đâu?” Chiến Hàn Quân nghi ngờ hỏi.

“Mẹ cháu không ở nhà” Thanh An đáng thương nói.

“Đi thôi, chú đi nấu cơm cho cháu” Chiến Hàn Quân nắm tay Thanh An đi xuống lầu.

Tuy nhiên…

Khi đi ngang qua ngôi nhà kính trên bốn công vườn, anh đột ngột dừng lại.

Đôi mắt như chim ưng đại bàng nhìn vào phòng kính, một chiếc kính viễn vọng đang hướng về nhà anh.

“Đây là cái gì?” Anh thắc mắc hỏi.

May mắn thay, anh biết mẹ của Thanh An bị mù, nếu không anh sẽ suy nghĩ lung tung mất.

Thanh An hốt hoảng gi: kính viễn vọng của dì cháu.”

Không được để bố biết là của mẹ, nếu bố thích: “Đây là biết mẹ nhìn trộm mình, chắc chắn bố sẽ rất tức giận.

Tâm trạng thoải mái của Chiến Hàn Quân ban đầu đột nhiên thắt lại, “Nghiêm Linh Trang?”

Thanh An cười đến mất tự nhiên, “Vâng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lập tức tái xanh, lúc này anh mới hiểu được.

Cô thực sự đã theo dõi anh sao?

Trước mặt con trẻ không được nổi giận, Chiến Hàn Quân kìm nén tức giận, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Anh vào bếp nấu một tô mì cho Thanh An.

Thanh An ăn một cách thích thú, “Chú, mì của chú nấu ngon quá”

Đôi mắt Chiến Hàn Quân cũng mỉm cười.

“Chú còn lo cháu ăn no mặc ấm quen rồi, không quen ăn đồ ăn thanh đạm này cơ”

Thanh An cười nói: “Mẹ cháu nói cuộc đời khó lường, hôm nay có thể giàu sang phú quý, nhưng ngày mai có thể chật vật cơm ăn áo mặc. Vì vậy, mẹ bắt chúng cháu phải biết co biết duỗi đúng cách.

Chiến Hàn Quân hiểu, gật đầu nói: “Mẹ cháu nói đúng.”

Chiến Hàn Quân không khỏi cảm thấy thích mẹ của Lạc Thanh An.

Chín giờ tối, Nghiêm Linh Trang lê cơ thể mệt mỏi về nhà.

Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, anh rất kinh ngạc, “Sao cô lại ở đây?”

Nghiêm Linh Trang hơi sững sờ nói dối: “Em họ tôi bị mù, đã ra nước ngoài chữa trị Thời gian này tôi sẽ chăm sóc Thanh An.”

Chiến Hàn Quân vẻ mặt ủ rũ, “Nhờ nhầm người rồi.”

“Ý anh là gì?” Nghiêm Linh Trang bực bội lẩm bẩm Chiến Hàn Quân nói: “Cô để đứa nhỏ thế này ở nhà? Cô không sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì sao?”

Nghiêm Linh Trang: “…”

Anh thích Thanh An như vậy, nếu biết Thanh An là con gái của cô, chẳng phải anh sẽ trở thành nô lệ của con gái sao?

“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi…anh không có tư cách quản lý” Nghiêm Linh Trang thì thào, trong lương tâm vô cùng cắn rứt.

Chiến Hàn Quân nói: “Vậy thì nói chuyện gì đó tôi đủ tư cách quản lý. Kính viễn vọng thiên văn trên lầu là thế nào?”

Nghiêm Linh Trang lười nhác: “Kính viễn vọng thiên văn, đúng như tên gọi, mua để xem mặt trăng.”

Chỉ là, không phải là mặt trăng trên trời, mà là vầng trăng trước mặt, đẹp đến choáng ngợp.

Cô nói dối, mắt cô nhấp nháy, hai tai của cô hơi ửng đỏ.

Chiến Hàn Quân sao có thể không nghe ra ý cô muốn nói là gì chứ! Chiến Hàn Quân tức giận, “Nghiêm Linh Trang, cô còn có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không? Nhìn trộm một người đàn ông, đây là trò gì vậy.

Nghiêm Linh Trang: “…

“Tôi không theo dõi anh.”

Chiến Hàn Quân bức xúc, “Vậy thì làm sao cậu biết được tôi bị kích dục và thận của tôi yếu?”

Chắc chắn là mấy hôm trước cô đã nhìn thấy cảnh Thu Liên ôm anh nên mới nghĩ đến trong cái đầu nhỏ của cô mới nghĩ đến những tình tiết xấu xa như vậy.

Nghiêm Linh Trang nuốt nước bọt, “Tôi…

Nhìn thấy bố và mẹ cãi nhau, Thanh An nhanh chóng khuyên can, “Chú, dì, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang đều nể mặt con trẻ, cả hai ngừng nói Thanh An nhìn thấy bố và mẹ chiến tranh lạnh, cô bé vô cùng thông minh, một tay ôm Nghiêm Linh Trang, tay kia ôm Chiến Hàn Quân, nói: “Dì ơi, con muốn chú làm bố của con”

Chiến Hàn Quân sững sờ, “Cháu hỏi cô ấy làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.