Nghiêm Linh Trang thở dài, khó trách Nghiêm Mặc Hàn không muốn thua cô.
Nghiêm Linh Trang gật đầu cười: “Tôi biết”
Bữa trưa, Nghiêm Linh Trang làm đầu bếp chính, cùng Đàm Bảo Ngọc xuất chiêu, nấu đầy một bàn đồ ăn ngon Nghiêm Linh Trang mời mẹ và ông nội xuống, sau đó mời Dư Nhân vào, lúc này Nghiêm Linh Trang và Đàm Bảo.
Ngọc mới ngồi xuống ăn cơm.
Dư Nhân cầm đữa lên, anh ta hỏi: “Linh Trang, món kia là em làm sao?”
Nghiêm Linh Trang trêu chọc gắp cho anh ta một miếng thịt kho đầy mỡ: “Ăn cái này đi”
Vốn cho rằng loại đàn ông có tỷ lệ cơ thể sánh với người mẫu rất chú trọng quản lý vóc dáng, cho nên Dư Nhân sẽ không ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy.
Ai biết được Dư Nhân lại không ngần ngại ăn nó: “Vừa ăn vào liền tan trong miệng, lại còn rất thơm. Linh Trang, không nghĩ tới tài nấu nướng của em lại tốt như vậy. Mẹ anh rất thích một người phụ nữ nấu ăn ngon làm con dâu cho bà Nhất định bà sẽ rất thích em”
Nghiêm Linh Trang đau đầu, một tay đỡ trán.
Lại tiếp tục gắp cho anh ta rất nhiều thức ăn, chỉ hi vọng có thể dùng thức ăn ngon bịt miệng anh ta lại.
Dư Nhân ăn rất nhiệt tình, trong lúc ăn còn không quên mỉm cười cảm kích với Nghiêm Linh Trang.
Yêu thích đối với Nghiêm Linh Trang đều biểu hiện ra bên ngoài.
Nhìn anh ta ăn một chén rồi lại thêm một chén cơm, Nghiêm Linh Trang lo lắng cơm mình nấu không đủ. Lập tức nhắc nhở anh ta: “Anh ăn nhiều như vậy, không sợ mập sao?”
Dư Nhân cười nói: “Đàn ông trong nhà anh, trời sinh có thể chất ăn nhiều nhưng lại không mập.”
Nói đến cái này lại làm cho Nghiêm Linh Trang nhớ đến Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân cũng không phải kiểu đàn ông để ý đến vóc dáng nhưng vẫn có vóc dáng hoàn mỹ.
Cho nên mỗi lần thức ăn cô ăn không hết, đều đi vào bụng của anh.
Nhớ đến Chiến Hàn Quân, mắt Nghiêm Linh Trang lại ướt đẫm.
Sau bữa trưa, bà Nghiêm đẩy ra Nghiêm Linh Trang ra khỏi nhà bếp: “Để mẹ rửa bát, con đi ra tiếp khách đi”
Nghiêm Linh Trang không được tự nhiên đi đến trước mặt Dư Nhân, trong đầu nổi lên suy nghĩ đuổi người này đi.
“Tôi dẫn anh đi dạo một lúc nhé” Cô chủ động đề nghị.
Dư Nhiên ngạc nhiên và mừng rỡ: “Được”
Hai người đi trên vỉa hè dài hẹp bên ngoài đại viện nhà họ Nghiêm, trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự, không ai mở miệng nói.
“Linh Trang!” Dư Nhân bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Nghiêm Linh Trang nhìn anh, Dư Nhân đến gần cô, hai người đối mặt với nhau.
Anh ra cách cô quá gần, tạo cho cô cảm giác bị áp bách. Cô không chịu được lui về phía sau.
Nhưng cô lùi một bước, anh ta lại tiến lên một bước, cuối cùng cô bị buộc phép dựa vào thân cây to ở đại viện, Dư Nhân đặt một tay lên thân cạnh cạnh đầu cô. Ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm TÚC.
Vô hình trung khiến Nghiêm Linh Trang cảm thấy khẩn trương.
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Dư Nhân nói: “Mấy ngày nay, chỉ cần anh nhắm mắt lại, trong đầu đều xuất hiện hình ảnh của em. Anh rất ghét cảm giác bị thao túng này, em nói cho anh biết, đây là yêu đúng không?”
Nghiêm Linh Trang ngây người.
Người này cũng không còn nhỏ, tại sao lại không hiểu biết về tình cảm như vậy chứ?
“Anh chưa yêu bao giờ sao?” Cô hỏi.
Anh ta có chút khổ não: “Em cũng biết, gia đình anh mắc bệnh di truyền vô cùng nghiêm trọng, mỗi khi đến gần người phụ nữ khác con bà nó đều cảm thấy chán ghét”