“Vâng” Cô ngồi phịch lên người anh.
Anh có chút do dự, dù sao nơi này không thích hợp.
“Anh Quân..” Cô gọi anh, giọng điệu van nài Anh không đành lòng mà từ chối cô Những cơn gió thoảng qua và những tấm rèm bay lơ lửng.
Bên trong đầm sen, lúc nào đó có một uyên ương đang quấn quýt, kêu hai tiếng cao vút.
“Anh…
“Anh…
Gọi đi gọi lại, quấn quýt si mê hết lăn này đến lần khác.
Tựa như hai ngọn lửa quyện vào nhau, bùng cháy đến tuyệt vọng, cố gắng hòa tan vào nhau, tình nguyện cùng nhau hóa thành tàn tro.
Cuối cùng, Chiến Hàn Quân cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu. Nghiêm Linh Trang nhìn vào khuôn mặt đó với vẻ mặt thanh thản và mãn nguyện, lộ ra một nụ cười nhẹ Trong lòng cảm thấy ấm áp Vừa rồi thân thể có gì đó kì lạ rất rõ nhưng Chiến Hàn Quân vẫn phớt lờ đôi chân bất tiện của mình mà khiến cô thỏa mãn hết lân này đến lần khác.
“Anh Quân, ngủ ngon”
Nghiêm Linh Trang mặc quần áo cho anh, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán anh.
Sau đó cô nhặt quần áo của mình lên, mặc vào với tốc độ nhanh nhất rồi chạy nhanh đến chỗ Phong Nguyệt Tiểu Trúc của Chiến Anh Nguyệt. Hãy tìm đọc trang chính ở ++ trù mtruyện.co m ++
Bình rượu vang đỏ đó có vấn đề.
Người gửi rượu rõ ràng là người giúp việc bà Hoa của Phong Việc Tiếu Trúc, tất nhiên chai rượu này do của Chiến Anh Nguyệt đưa đến cho cô.
Nghiêm Linh Trang rất thông minh, cô tin Chiến Anh Nguyệt sẽ không làm hại mình.
Nhưng mà người đưa rượu cho Chiến Anh Nguyệt đã cố tình làm điều đó.
Linh Trang hơi lo lắng cho sự an toàn của Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Anh Nguyệt ở Phong Nguyệt Tiểu Trúc cũng cảm thấy toàn thân mềm và nóng sau khi ăn tối. Chiến Anh Nguyệt nhẹ nhàng năm trên ghế sô pha và thở dài: “Mẹ kiếp, cơm no rượu say thì lại cảm thấy nóng hơn nữa?”
Cửa lớn vang lên tiếng cọt kẹt và một người đàn ông bước vào.
Sau khi Chiến Anh Nguyệt nhìn rõ người đến, sắc mặt cô ấy bỗng thay đổi: “Điền Cốc Nông, anh làm gì ở đây?”
Điền Cốc Nông đi đến chỗ cô ấy, một tay nâng cằm Chiến Anh Nguyệt lên, cười tà ác: “Cô ba, tôi đến chơi với cô.”
Chiến Anh Nguyệt đã nhận ra rằng trong thức ăn đã cho thêm thuốc khiến ý thức của cô ấy bị phân tâm. Cũng đoán được ý định của Điền Cốc Nông, lúc này con giận dữ bùng phát: “Điền Cốc Nông, anh dám bỏ thuốc tôi?”
Điền Cốc Nông kéo cô ấy vào lòng, ôm chặt lấy cô ấy: “Cô ba, đừng tức giận, chỉ là tôi quá thích cô mà thôi. Đừng lo lắng, chỉ cần cô và tôi ở cùng nhau hôm nay thì sau này tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với cô.”
“Vô sỉ”
Điền Cốc Nông không những không tức giận mà còn cười: “Cô gái có cá tính mạnh mẽ.
như thế, đúng kiểu tôi thích”
Sau đó, anh ta ôm lấy Chiến Anh Nguyệt và gặm loạn.
“Anh dừng lại, nếu như anh đối xử với tôi như thế này, anh không sợ sau này bố mẹ tôi biết chuyện sẽ không tha cho anh à?”
Điền Cốc Nông mỉm cười: “Bố mẹ của cô còn mong cho chúng ta bên nhau”
Chiến Anh Nguyệt chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo: “Bố mẹ tôi biết chuyện này?”
“Nếu như không có sự cho phép của bọn họ, cô nghĩ hôm nay tôi có thể rat ay à?” Điền Cốc Nông nghĩ rằng sau đêm nay anh ta có thể gạo nấu thành cơm với Chiến Anh Nguyệt, nhanh chóng trở thành người một nhà nên không hề che giấu bản tính của mình.
Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, Chiến Anh Nguyệt hoàn toàn không có sức phản kích. Cô ấy đã phải từ bỏ sự chống cự, nước mắt rơi lã chã: “Sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?”
Điền Cốc Nông ôm lấy cô ấy, Chiến Anh Nguyệt không biết phải làm gì ngoài việc cầu nguyện với Chúa “Cầu xin trời phật, xin hãy ban cho con một vị cứu tinh. Hãy giúp con thiến tên chó chết này, sau này con sẽ thành tâm cầu nguyện mỗi ngày”
“Cô ba, sẽ không có ai đến cứu cô đâu.
Những người khác đều bị bố mẹ cô kiếm cớ đuổi đi rồi” Điền Cốc Nông cười nhẹ, sau đó anh ta xé quần áo của Anh Nguyệt và trầm trồ khen ngợi: “Dáng người rất đẹp”
Khi anh ta duỗi tay ra định chạm vào thân thể của Anh Nguyệt thì một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.