Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1405: Chương 1405: Đồng tâm kết




Chiến Quốc Việt nói: “Ở phía sau bức tranh”

Nghiêm Mặc Hàn vô cùng hoang mang: “Linh Trang, em muốn làm gì? Chẳng lẽ em muốn thả cái thằng nhóc con này ra sao?”

Linh Trang dịu dàng nhìn Thanh Tùng, trong mắt cô, cho dù Thanh Tùng có thân phận thần bí đáng sợ như thế nào, cho dù Thanh Tùng có làm ra bao nhiêu chuyện âm hiểm, bé vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ ngây thơ nhất trên đời của cô.

Linh Trang mở khóa còng tay cho Thanh Tùng, nâng bàn tay bị thương của cậu lên nhẹ nhàng vuốt ve, trìu mến nơi đáy mắt bộc lộ sự tha thứ vô bờ bến của người mẹ.

Thanh Tùng lấy lại tự do, bỗng nhiên đùa dai nở một nụ cười dữ tợn với Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức nhảy lên ôm chầm Anh Nguyệt tìm kiếm cảm giác an toàn, run rẩy nói: “Anh trai nhỏ, sau này anh giết người em sẽ chuyển đao, anh phóng hỏa em sẽ thêm củi, em sẽ làm đàn em trung thành nhất của anh! Anh… anh ngàn vạn lần đừng giết eml”

Thanh Tùng âm thầm được nước lấn tới Linh Trang nhéo gương mặt Thanh Tùng một cái, dịu dàng cảnh cáo: “Không cho phép con làm chuyện xấu”

Biểu cảm dữ tợn đáng sợ của Thanh Tùng trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn vô hại như một con chó nhỏ.

Linh Trang lại cởi còng tay cho Quốc Việt.

Quốc Việt lại cảm thấy quyết định này của mẹ có hơi không thỏa đáng. Cậu hiểu rõ Thanh Tùng nhất, trong đầu Thanh Tùng luôn ấp ủ ý muốn Cửu Trương Đồ, cậu dám khảng định Thanh Tùng mà lấy được Cửu Trương Đồ chắc chắn sẽ bỏ trốn.

Không có còng tay trói buộc, Thanh Tùng giống như Tôn Ngộ Không không có vòng kim cô, sợ rằng sẽ đại náo thiên cung.

“Mẹ ơi, không thể cởi còng tay, em ấy sẽ bỏ trốn”

Ai ngờ một giây sau, Linh Trang giống như làm ảo thuật, bỗng nhiên lấy ra một cặp đồng tâm kết, một cái đeo lên tay Thanh Tùng, cái kia thì đeo lên tay Chiến Quốc Việt.

“Đây là cái gì vậy?” Thanh Tùng tò mò hỏi.

“Đồng tâm kết” Linh Trang nói.

Thanh Tùng quan sát đồ trang trí thêu phía trên, hai cái đồng tâm kết được lăng tiêu đắng xâu chuỗi, trong nháy mắt sững sờ.

Mẹ so sánh cậu với hoa lăng tiêu, dùng lăng tiêu đãng móc nói đồng tâm kết, ngụ ý không cần nói cũng rõ Cậu có thể sử dụng vũ khí sắc bén đánh đâu thẳng đó phá vỡ còng tay, có dám lấy vũ khí sắc bén chặt đứt hoa lăng tiêu không?

Chiến Quốc Việt nhìn lăng tiêu đẳng và đồng tâm kết, nụ cười trên mặt ngày càng tươi.

Sau đó được nước lấn tới liếc mắt Thanh Tùng, ánh mắt kia rõ ràng là đang gây hấn với Thanh Tùng: Em có gan thì trốn thử xem?

Thanh Tùng rũ đầu.

Linh Trang lại nhéo gương mặt Chiến Quốc Việt một cái, cảnh cáo: “Con cũng không được làm chuyện xấu”

Nghiêm Mặc Hàn nhảy xuống khỏi người Anh Nguyệt, đưa tay sờ đồng tâm kết, vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh còn tưởng là sản phẩm công nghệ cao gì chứ, hóa ra chỉ là đồ thêu thùa thông thường thôi sao? Cái này…

có thể khóa thằng nhóc lại được không?”

Linh Trang gật đầu: “Được”

Làm xong hết thảy các thứ này, Linh Trang như trút được gánh nặng.

Cô mỉm cười hỏi hai đứa bé: “Buổi trưa hôm nay hai đứa muốn ăn cái gì nào?”

“Sủi cảo ạ” Thanh Tùng vui thích nói.

“Sủi cảo ạ” Chiến Quốc Việt vui thích nói.

Linh Trang dịu dàng vỗ đầu hai đứa trẻ một cái: “Chờ một lát, mẹ làm cho hai đứa ăn”

Sau khi Linh Trang rời đi, lòng bàn chân Anh Nguyệt giống như mọc rễ, ngây ngốc nhìn Thanh Tùng Linh Trang quan tâm tên tù nhân này như thế, lo lắng còng tay siết tay nó bị thương, còn ân cần hỏi han chăm sóc, rõ ràng là thân phận của tên tù nhân này vô cùng đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.