Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1159: Chương 1159: Đừng ngăn tôi






Anh chậm rãi thả bàn tay to lớn đang siết lấy cổ họng của cô, rồi nói, trong giọng nói mang theo chút bối rối: “Nghiêm Linh Trang, sự thật mãi mãi chỉ có một, không ai có thể che giấu được nó. Đừng cố ngăn cản tôi tìm kiếm sự thật, và cũng đừng cố gắng đánh lừa dư luận, tôi sẽ không nhẹ dạ cả tin đâu.”

Nghiêm Linh Trang mở mắt ra, nhưng đồng tử của cô lại trở nên rời rã vô thần, lại còn sau khi bị anh kích động dữ dội như vậy, thì đôi mắt của cô đã hoàn toàn bị mù.

Trong tầm nhìn là một khung cảnh tối tăm, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của Chiến Hàn Quân.

Cô bật khóc vì buồn.

Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, muốn hành hạ cô từ tinh thần đến thể xác sao?



Nghiêm Mặc Hàn vội vã đưa Nghiêm Linh Trang rời đi.

Quan Minh Vũ từ dưới đất đứng dậy, nhìn ông chủ như chó nhớ nghề kia bằng ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên hét lên một tiếng: “Người đâu, phá bỏ văn phòng của ông ta.”

bên ngoài xông vào, rồi đập phá ầm ầm.

Ông chủ vẫn rất kiêu ngạo: “Mấy người có vương pháp không vậy? Còn không cút đi, tôi báo án đấy?”

Quan Minh Vũ chỉnh †ề lại quần áo của mình, sau đó đánh ông chủ một trận tơi bời.

Không lâu sau, nghe thấy tiếng ông chủ cầu xin: “Ông lớn, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi đã nhận tiền của Nghiêm Hiểu Như, cô ta bảo.

tôi chia rẽ mối quan hệ giữa ngài Quân với tổng giám đốc Trang, là do tôi thấy tiền sáng mắt. Tôi sai rồi.”

Quan Minh Vũ tức giận nói: “Thời hạn một ngày, hãy nhanh chóng đóng cái cửa tiệm rách nát của ông đi cho ông đây. Cút khỏi Hà Nội. Nếu còn dám lượn lờ trước mắt ông đây lần nữa, thì lần sau không chỉ loại bỏ cánh tay của ông đơn giản như vậy đâu.”

“Vâng vâng vâng.”

“Đi” Quan Minh Vũ dẫn theo các thành viên Quỷ Ảnh rời đi.

Nghiêm Linh Trang bị bại liệt toàn thân, hai mắt bị mù, giữa sự căm phẫn và đau lòng, Nghiêm Mặc Hàn đã kiên quyết đưa Nghiêm Linh Trang trở về quê nhà ở thành phố Phong Châu.

Anh ta muốn cắt đứt mọi mối liên hệ giữa Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân.

Khi ông cụ Nghiêm nhìn thấy đứa cháu gái bảo bối của mình đã rơi vào số phận như ông đã từng bị trước đây, thì ông cụ loạng choạng, nước mắt chảy dài.

“Linh Trang, tại sao? Rõ ràng cháu là một đứa trẻ mạnh mẽ như vậy, sao lại phải rời vào bước đường như thế này?”

Bà Nghiêm ôm lấy con gái của mình, nước mắt tuôn ra như mưa.

Sau đó, ánh mắt dịu dàng của bà Nghiêm dần trở nên nghiêm khắc, dùng tình thương yêu đầy cương quyết của một người mẹ mà tuyên bố: “Linh Trang của nhà tôi.

Sau này không cần phải đi quản lý mấy cái công ty bê bác kia nữa, con bé làm con gái của tôi là được rồi, mỗi ngày sống vui vẻ là tốt rồi”

Những lời này, là lần phản đối đầu tiên của một người phụ nữ hằng dịu dàng yêu thương, nhãn nhục chịu đựng dành cho hai người đàn ông lớn trong gia đình.

Ông cụ Nghiêm và bố Chính đã cố gắng chỉ để muốn bồi dưỡng Nghiêm Linh Trang thành một người khiến cho họ tự hào nhất, nhưng bà Nghiêm đã từ chối để Nghiêm Linh Trang đi trên con đường gian khổ này.

Khóe mắt Nghiêm Linh Trang đỏ ửng, gật đầu lia lịa.

“Mẹ đừng lo lảng, có một miệng ăn như Nghiêm Mặc Hàn con đây, tuyệt đối sẽ không bỏ đói em gái. Cả đời này con sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.