Chiến Hàn Quân cười ranh mãnh.
Đanh xong mấy ván cờ, Linh Trang vẫn không quay lại.
Chiến Hàn Quân trở nên bất an nói: “Ông ơi, không chơi nữa”
“Sao, lo lắng cho vợ à?”
Chiến Hàn Quân sắc mặt có chút nghiêm trọng, trước mặt ông cụ Chiến, tâm tư của anh hoàn toàn trong suốt, không thể giấu bất cứ bí mật nào.
“Ông ơi, mỗi lần Linh Trang về biệt thực.
Ngọc Bích đều xảy ra chuyện. Cô ấy một giây thôi không ở bên cháu, cháu liền lo lắng cho sự an toàn của cô ấy”
Ông cụ Chiến trấn an Chiến Hàn Quân nói “Trước đây mẹ cháu ở trong tối tác oai tác.
quái. Bây giờ mẹ cháu đã ra ngoài ánh sáng.
rồi, cho dù bà ấy không thích Linh Trang, bà ấy cũng không thể làm gì nó, đúng không?”
Chiến Hàn Quân đứng dậy: “Cháu đi tìm cô ấy”
“Đi đi”
Chiến Hàn Quân đi ra vườn hoa và nhìn thấy Linh Trang đang ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú ngắm nhìn những chú thỏ cưng dễ thương. Con thỏ nhỏ duõi hai chân trước ra lau lau mặt, trông rất dễ thương.
Linh Trang mỉm cười nhìn con thỏ cưng, nụ cười của toát lên vẻ hiền từ.
Chiến Hàn Quân ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, lặng lẽ nhìn vẻ mặt ôn hòa mà xinh đẹp của Linh Trang.
Linh Trang đêm qua đã khóc rất nhiều, hôm nay vết sưng của đôi mắt xinh đẹp kia vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt. Nhưng nó lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy. Nó chỉ khiến cô trông mỏng manh hơn khiến cho Chiến Hàn Quân càng muốn bảo vệ cô.
Con thỏ cưng đột nhiên chạy đến bên chân Chiến Hàn Quân.
Linh Trang quay lại và nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang ngồi bên cạnh mình. Vui vẻ nói: “Anh Hàn Quân, sao anh lại ở đây?”
Chiến Hàn Quân: “Em đang chê anh đã làm gián đoạn thời gian yên tĩnh của em với thỏ cưng hay sao?”
Linh Trang nghe thấy giọng điệu giận dỗi của Chiến Hàn Quân, liền nở nụ cười quyến rũ: “Em không có.”
Chiến Hàn Quân đưa tay về phía cô, Linh Trang liền đưa tay cho anh.
Bàn tay to kéo cô nhẹ nhàng về phía trước, cô ngã vào trong vòng tay anh.
Anh ông chặt lấy rồi hôn cô….
Động tác này anh cực kỳ thành thạo.
Nhưng mỗi lần hôn xong, anh đều luyến tiếc không muốn rời Sau nụ hôn dài, Chiến Hàn Quân nhéo chiếc cảm thanh tú của cô, đôi mắt nhàn nhạt nhìn cô trìu mến: “Linh Trang, không được rời xa anh”
Linh Trang hơi sững sờ.
Nghĩ chắc là anh bị ảo giác làm cho lo phiền, sợ như tối hôm qua gây ra hiểu lầm. Vì vậy, mới dặn dò cô phải theo sát anh.
Linh Trang gật đầu: “Vâng”
Tâm trạng căng như dây đàn của Chiến Hàn Quân giờ mới thả lỏng Anh ôm chặt lấy cô và thì thầm: “Anh đột nhiên cảm thấy bà Bác Danh rời bỏ ông nội, bà Dư rời bỏ cậu, tất cả đều là những hành đồng thật tàn nhẫn”
Linh Trang sững sờ, lúc này mới hiểu ra nãy anh nói cô không được rời xa anh là có ý gì Linh Trang siết chặt eo anh: “Đừng lo lắng, cả đời này em sẽ đều bám vào anh. Đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều như vậy”