Linh Trang cười vô cùng vui vẻ: “Em biết rồi”
Từ thời khắc mà cô có thai đấy, cô đã biết được, Chiến Hàn Quân có bao nhiêu cưng chiều đứa trẻ này.
Ngày thứ hai, các trưởng bối của nhà họ Chiến và nhà họ Dư đều nhanh chóng đi đến bệnh viện để thăm Linh Trang cùng với lại đứa bé.
Chiến Hàn Quân ngăn trở toàn bộ đám người bọn họ ở bên ngoài cửa chính, nói: “Một mình con còn chưa có nhìn đủ nữa. Đợi đến khi Linh Trang nhà con qua tháng thì đến thăm sau đi.
Nhưng mà tất cả các trưởng bối đều không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy đứa cháu thiên kim nhỏ bé này, hơn nữa bọn họ cũng vô cùng lo lắng cho tình huống của Linh Trang sau khi sinh em bé.
Anh Nguyệt nói: “Anh cả à, anh để em ở lại đây để chăm sóc cho chị Linh Trang đi mà”
Chiến Hàn Quân nói: “Không cần thiết đâu. Một mình anh cũng có thể chăm sóc được cho cô ấy”
“Nhưng mà cũng phải có người hầm canh cho chị ấy chứ?”
“Anh sẽ hầm”
“Nhưng cũng phải có người tắm rửa cho đi tè để không ẩm ướt cho em bé chứ?”
“Anh sẽ thay”
“Sản phụ ở trong tháng đầu này là dễ bị uất ức nhất đấy, luôn cần có người để trêu chọc cho Linh Trang vui vẻ có phải không ạ?”
“Anh sẽ chọc cho cô ấy vui vẻ”
“Vậy anh một mình mà đồng thời vừa chăm sóc Linh Trang vừa chăm sóc đứa bé à, nhất định sẽ có khoảng thời gian bận không thể chịu nổi được đâu đấy?”
“Bé con rất ngoan. Một mình anh có thể đủ khả năng để chăm sóc được mà”
Nghiêm Mặc Hàn nói nhỏ: “Cậu đây là đang vô cùng tham muốn giữ lấy à, cũng quá đáng sợ rồi”
“Vợ của tôi, con gái của tôi mà, tôi không chăm sóc thì ai chăm sóc cơ chứ?” Chiến Hàn Quân nói năng hùng hổ và tràn đầy lí lẽ.
Những người họ hàng thân thích mang quà đến, cũng chỉ có thể hậm hực mà đi về.
Sau một tháng, Linh Trang trở nên châu tròn ngọc sáng.
Còn Chiến Hàn Quân thì lại gây như da bọc xương.
Linh Trang nhìn về phía gương mặt no tròn đủ đầy của chính mình, rồi lại nhìn về phía gương mặt giống như là gương mặt điêu khắc được tuyên khắc qua của Chiến Hàn Quân. Thở phì phò mà chất vấn anh: “Tại vì sao mà mỗi ngày đều cho em ăn nhiều đến như thế cơ chứ? Mặt em cũng đã béo thành cái bánh nướng rồi. Mà anh nhìn lại chính mình xem, càng lúc càng gầy, càng lúc càng đẹp hơn”
Chiến Hàn Quân bưng tổ yến đi đến, múc một muôi tổ yến lên, dụ dỗ mà nói: “Ngoan nào. Uống nó đi em. Anh sẽ đi quỳ bàn phím”
Linh Trang nói: “Em không muốn uống. Em không thể nào béo thêm được nữa”
Chiến Hàn Quân nhìn về cái gương mặt mập mập đáng yêu của Linh Trang, thích vô cùng mà nói: “Không béo, không béo mà. Em không biết là em như thế này làm người ta yêu thích như thế nào đâu”
“Thật á?”
Điều đó là đương nhiên rồi “Vậy thì em cũng phải giữ gìn thân thể hiện tại cho thật tốt, không thể nào để bị béo lên thêm nữa”
bên tay của Linh Trang rồi nâng lên.
Linh Trang căm thù sâu sắc mà nói: “Để em ôm”
Chiến Hàn Quân cười cười: “Em đây không phải là đang ôm con bé hay sao?”
“Vậy anh còn nâng tay của em lên làm cái gì hả?”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang à, anh muốn ôm em”
Linh Trang há hốc mồm.
Bởi vì qua được tháng đầu, trong nhà thỉnh thoảng lại có người đi đến để hỏi thăm Linh Trang đương nhiên không thể thiếu được hai người anh em Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng lần đầu tiên khi nhìn thấy em gái, hai người đều vô cùng kinh ngạc.
“Em gái nhỏ lớn lên thật là xinh đẹp. Không phải là nói mấy đứa bé đầu rất xấu hay sao?”