“Sao anh lại ở đây?” Linh Trang khiếp sợ không thôi.
Diệp Phong lại nhìn Dư Nhân nửa quả, âm trầm cười nói: “Phụng mệnh của tổng giám đốc, tôi đến thiến tên cặn bã này. “
Dư Nhân nhíu mày: “Người của tôi đâu rồi?”
Diệp Phong nói: “Bị tổng giám đốc nhà tôi đánh im cả rồi”
Dư Nhân cảm thấy không biết nên làm sao: “Tàn phế kia lợi hại như vậy sao? “
Nghiêm Linh Trang ném gối cho Dư Nhân, phẩn nộ nói: ‘Không được mắng anh ấy là tàn phế. “
Dư Nhân kéo gối xuống, rất buồn bực nói: “Em có thể đừng như thế có được không? Tên tàn tật đó đã bỏ rơi em, thế mà em vẫn nói giúp anh ta sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Không cần anh quan tâm. “
Biết được Chiến Hàn Quân đang ở dưới lầu, Nghiêm Linh Trang lập tức kéo cửa chạy xuống.
Xe lăn của Chiến Hàn Quân nhanh chóng tiết vào vào cửa biệt thự, Nghiêm Linh Trang cũng đã đứng trước mặt anh.
“Sao anh lại đến đây?” Giọng nói của Linh Trang khó có thể che giấu niềm vui.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân sắc bén nhìn chẵm chäm về phía cô, thấy tóc cô hơi lộn xộn, quần áo tựa hồ cũng có chút không chỉnh tề, sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh càng tăng cao.
“Sao em lại ở đây?” Anh hỏi ngược lại.
Giọng điệu lạnh đến mức dọa người.
“Em…” Lúc này tiếng cứu mạng của Anh Nguyệt truyền đến, Chiến Hàn Quân giận dữ nói: “Tác phong không đứng đắn, hành vi khiến người ta phỉ nhổ. Vì sao còn phải đưa Anh Nguyệt theo? “
Niềm vui khi thấy anh của Nghiêm Linh Trang bị những lời này của anh đả kích đến mức không bình tĩnh nổi Cả người vô lực run rẩy, rõ ràng cô cũng là nạn nhân cơ mà.
« Anh đến cứu Anh Nguyệt? » Cô lẩm bẩm.
Thân thể nhỏ nhản lui về phía sau hai bước.
Thì ra anh căn bản không đến đây để cứu cô.
Chiến Hàn Quân cũng không chú ý tới biểu tình bị thương trong đáy mắt cô, xe lăn vừa chuyển, trượt tới trước cửa phòng giam giữ Anh Nguyệt, mở khóa cho Anh Nguyệt, lúc quay đầu lại, lại phát hiện không có Linh Trang ở đây.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút bối rối khó giải thích, vừa rồi anh vô duyên vô cớ tức giận với cô hơn nữa còn nói ra những lời vô cùng quá đáng như thế.
Linh Trang run rẩy trở lên lầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Đừng đánh” Cô nhìn Diệp Phong và Dư Nhân đánh nhau kịch liệt. Bỗng nhiên chạy tới.
Nằm đấm của Dư Nhân và Diệp Phong đồng thời đánh trúng thân thể cô, Linh Trang không hề phòng bị, một ngụm máu tươi phun ra.
“Linh Trang!”
“Cô Linh Trang!”
Diệp Phong và Dư Nhân đồng thời kinh hãi kêu lên.
Chiến Hàn Quân nghe được trên lầu truyền đến âm thanh hốt hoảng của Diệp.
Phong và Dư Nhân, sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Anh Nguyệt vội vàng chạy lên lầu, ngay sau đó cô ấy nhanh chóng cõng Nghiêm Linh Trang đã ngất xỉu xuống lầu “Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?” Chiến Hàn Quân hoảng sợ hỏi. Diệp Phong và Dư Nhân cúi đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng áy náy.
Diệp Phong quỳ gối trước mặt Chiến Hàn Quân, nói: “Tổng giám đốc, khi tôi và Dư.
Nhân đánh nhau, cô Linh Trang bỗng nhiên xông lên, chúng tôi đều không thu được nằm đấm, làm bị thương cô ấy. “
“Đồ khốn kiếp.” Chiến Hàn Quân gào lên.
Anh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Nghiêm Linh Trang từ trên người Chiến Anh Nguyệt, khi nhìn thấy mũi Nghiêm Linh Trang chảy máu, Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng tự trách.
Cũng bởi vì anh nói những lời quá đáng như thế với cô nên cô mới buồn rồi bị như thế.
“Diệp Phong, chúng ta đi thôi”
Dư Nhân cũng không làm khó bọn họ.
Anh ta chán nản ngồi trên cầu thang, sắp xếp lại những cảm xúc kì lạ trong lòng anh ta.