Phong Mang dừng xe trước cửa tòa thành Ái Nguyệt. Anh ta lấy chiếc xe lăn gấp gọn ở cốp xe rồi mở ra, mở cửa trước, sau đó đỡ tổng giám đốc ngồi vào xe lăn Tòa thành Ái Nguyệt là công trình chiếm diện tích lớn nhất và có cách thức trang hoàng xa hoa nhất trong biệt thự Ngọc Bích. Nhân viên bảo vệ ở đó khoảng gần nghìn người, ngay cả người giúp việc cũng phải đến năm sáu trăm người, có thể nói là vùng đất giàu có ở nhân gian Từ lúc Phong Mang giúp Chiến Hàn Quân đi vào cửa vườn hoa của tòa thành Ái Nguyệt, mọi hành động của bọn họ cũng đã rơi vào bên trong hệ thống theo dõi của tòa thành này.
Ngay lúc đó, quản gia thân cận của ông cụ đi đến tiếp đón, cung kính nói với Chiến Hàn Quân: “Cậu chủ Quân, ông cụ đang ở vườn hoa Trung Đình đợi cậu.”
Chiến Hàn Quân trầm giọng nói: “Đưa tôi đến đó?
Quản gia dẫn Chiến Hàn Quân và Phong Mang đến vườn hoa Trung Đình, lúc này ông cụ nhà họ Chiến đang ngồi phơi nắng trên ghế mây.
Hàng rào cây xanh được cắt tỉa chỉnh tê bao lấy toàn bộ vườn hoa, các loại con vật được cắt tỉa từ bụi cây đang khoe khoang sự khỏe mạnh của mình trên cỏ. Rõ ràng là một khu vườn lặng im nhưng lại khiến người ta cảm nhận được cảm giác đang có hàng vạn con thú đang lao nhanh tới.
Phong Mang đẩy Chiến Hàn Quân đến trước mặt ông cụ, hiểu chuyện lùi về phía sau.
Nếu như là trước đây, Chiến Hàn Quân nhìn thấy ông cụ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thể hiện sự kính trọng như các cháu chắt khác. Bởi vì anh biết ơn từ tận đáy lòng với ông cụ ngồi trước mặt anh đây, biết ơn ông ấy đã không tiếc công sức bồi dưỡng mình.
Chỉ là hiện tại, sau khi biết được ông cụ chính là kẻ đã xâm hại mẹ ruột của mình, khiến ba mẹ ruột phải chịu nhiều đau đớn, sự kính trọng của Chiến Hàn Quân với ông ấy còn pha lẫn sự khinh thường.
Anh ngồi trên xe lăn, ngạo nghễ ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, bày ra dáng vẻ ương ngạnh bất tuân.
“Hàn Quân, ông chờ cháu mãi mà cháu không đến, ông thất vọng với cháu quá. Có điều… ông biết cháu cũng rất thất vọng về ông” Hai tay ông cụ cầm hai quả cầu Thái Cực, chậm rãi di chuyển, giọng nói cũng theo đó chậm rãi vang lên.
Những gì ông cụ thể hiện ra ngoài giống như một người già đã đến lúc gần đất xa trời đang hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh lặng cuối cùng.
Chiến Hàn Quân cũng không biết nên đáp lời như thế nào.
Từ hai ông cháu vốn rất thân thiết bỗng nhiên trở thành kẻ thù không đội trời chung, dù thế nào cũng khiến người ta phải thổn thức.
Ông lão nhắm mắt lại, không rõ là do không dám nhìn anh hay là khinh thường không muốn nhìn thấy anh.
*Cháu tới thăm ông lại không nói gì, là do không biết nên mở miệng như thế nào sao?
Nếu như vậy thì cháu về đi, nghĩ xong rồi lại đến” Ông cụ nhà họ Chiến nói.
Cuối cùng Chiến Hàn Quân cũng lên tiếng: “Cháu đến chỉ vì muốn thăm ông một chút, dạo này ông thế nào rồi?”
Ông cụ đột nhiên xúc động: “Bây giờ cháu có khúc mắc với ông nên không muốn nói thật với ông”
Bị ông cụ khích tướng, đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện lên sự oán giận: “Thế ông nội thì sao? Ông nội đã từng thẳng thắn nói thật với cháu chưa? Biệt thự Ngọc Bích ẩn chứa nhiều chuyện xấu xa như vậy, các người lại không cho cháu biết chút gì. Nếu như cháu không tinh tường phát hiện ra chân tướng, có phải ông nội đã chuẩn bị giấu cháu cả đời không?”
Ông cụ nhà họ Chiến mở mắt ra, đôi mắt khô khốc hiện lên một chút kinh ngạc: “Ông.
cho rằng với sự trầm ổn bình tĩnh của cháu chắc chắn sẽ không làm đến mức tới đây hỏi tội ông. Hàn Quân à, đến thành phố Phong Châu một chuyến, đánh mất người phụ nữ cháu yêu thì quay về giở thói ngang ngược với ông nội, đây không phải chuyện mà người khôn ngoan nên làm đúng chứ?”
Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy cả người rét lạnh: “Ông luôn giám sát mọi hành động của cháu?”
Ông cụ không hề phủ nhận.
Chiến Hàn Quân nghĩ tới mà sợ. Anh cũng đã có thêm nhận thức mới về sự lạnh lùng vô tình của ông nội mình.
“Lúc Nghiêm Linh Trang gặp chuyện không may ở biệt thự Ngọc Bích, vì sao ông.
nội lại thờ ơ không cứu?” Gân xanh trên trán Chiến Hàn Quân nối lên. Khi nói lời này, giọng anh rất nhẹ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy anh sắp bạo phát cơn tức giận.
“Người muốn hại cô ta là bố ruột của cháu, sao cháu lại hỏi ông vì sao không cứu Nghiêm Linh Trang? Sao cháu không hỏi vì sao bố cháu lại muốn hại cô ta?” Ông cụ nói vô cùng bình tĩnh.
“Nói y là buổi tối hôm cháu gặp chuyện không may ông nội cũng biết, có điều thái độ của ông vẫn là thấy chết mà không cứu như trước” Chiến Hàn Quân đột nhiên nở một nụ cười thê lương.