Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1179: Chương 1179: Không biết xấu hổ






“Không biết xấu hổ”

Sau khi giọng nói đã được xử lý qua mic, thì âm sắc đã trở nên trầm thấp, làm cho người ta không nhận ra được chủ của giọng nói.

Vì vậy trong phòng đang xôn xao, bỗng chốc yên tĩnh lại một cách bất thường “Ai vậy?”

“Ai đang nói thế?”

Lúc này, chuyện kì lạ bỗng xảy ra, màn hình chiếu lớn của máy tính trên bục giảng, đột nhiên lại chuyển động một cách tự động.

Mạng nội bộ của Á Châu vốn đang bị khóa, thì đột nhiên lại mở ra được. Một mạng lưới mới, dù là kiểu chữ, hay là khâu bố cục đều đã có sự thay đổi rất lớn, thoạt nhìn cả trang mạng trông càng thêm vững chắc khí phách.

Nghiêm Linh Trang cảm thấy có điều bất thường, thì nhẹ giọng gọi Quan Minh Vũ: “Quan Minh Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quan Minh Vũ đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang, rồi nói nhỏ với cô ấy: “Có người trợ giúp chúng ta ờ phía sau, cởi được khóa của mạng nội bộ Á Châu rồi”

Khuôn mặt thanh tú của Nghiêm Linh Trang lộ đầy vẻ ngạc nhiên.

Rồi Nghiêm Linh Trang dặn dò Quan Minh Vũ vài câu, sau đó Quan Minh Vũ cầm míc lên, đi chậm rãi đến giữa bục, vô cùng khí thế mà phản kích lại: “Việc mạng nội bộ của Á Châu bị hacker xâm nhập, giống như một tấm gương chiếu yêu vậy, thế mà lại chiếu ra hết những tính toán kì lạ của các vị cổ đông rồi. Hừ, giậu đổ bìm leo, rồi lặng lẽ hóng chuyện, cũng có cả ép người nữa, mà còn có cả ý nghĩ viển vông là muốn đứng phía sau tạo phản bức vua thoái vị nữa chứ”

Bạch Thư Ốc cũng biết Quan Minh Vũ đang âm thầm chửi mảng ông ta, chỉ là tên đã bản ra rồi cũng không thể quay đầu lại được nữa, Bạch Thư Ốc bắt buộc phải thực hiện kế hoạch bức vua thoái vị cho đến cùng.



Quan Minh Vũ cười lạnh nói: “Vậy thì chúng tôi sẽ mỏi mắt mong chờ!”

Không bao lâu sau, Nghiêm Mặc Hàn đã mang con dấu đến.

Quan Minh Vũ lấy con dấu của Á Châu, đặt song song với con dấu trong hợp đồng Bạch thị, rồi chiếu lên màn hình, phóng to hết mức ra.

Cuối cùng, cũng tìm được một chút khuyết điểm nhỏ ở trong con dấu trên hợp đồng.

Quan Minh Vũ chỉ vào khuyết điểm đó rồi nói: “Bạch Thư Ốc, ông có nhìn thấy không, hoa văn trong con dấu trên hợp đồng của ông là đóa hoa bốn cánh, nhưng trong con dấu thật sự lại là đóa hoa năm cánh đó.”

Sự thật thì sẽ thắng biện luận.

Bạch Thư Ốc như cải trắng bị úng nước, liền hết sức giận dữ mà trừng mắt về phía Nghiêm Hiểu Như đang đứng trên bục.

Mà Nghiêm Hiểu Như lúc này, mới mình đã bị Chiến Hàn Quân đùa giỡn rồi cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Kế hoạch bức vua thoái vị thất bại, nên Bạch Thư Ốc cũng không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa, bèn đứng phắt dậ chuẩn bị dẫn theo nhóm cổ đông Bạch thị rời đi.

Điền thị thấy tình hình có vẻ không ổn, cũng chuẩn bị rời đi luôn.

Song ngay khi bọn họ đi ra đến cửa phòng, thì bỗng có một thân ảnh cao lớn tuấn tú xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“Muốn chạy hả? Sao dễ vậy được?”

Chiến Quốc Việt nghiêm mặt lại, cả người cao lớn lạnh như băng, ngay tức khắc làm cho mọi người phải rùng mình.

Nhóm người Bạch Thư Ốc không khống chế được mà run rẩy. Song cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Là Chiến Quốc Việt, cùng lắm củng chỉ là một đứa con nít, có gì phải sợ hãi chứ?

Chiến Quốc Việt thoáng nhìn thấy dáng vẻ mẹ yếu đuối bất lực ở trên bục, chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ thân mang bệnh nhưng lại cố gắng giữ vững chức vụ, thì tim Chiến Quốc Việt liền đau như dao cắt.

Vì vậy mà, càng thêm không thể tha thứ cho những tên cổ đông làm loạn này, Chiến Quốc Việt bèn nói: “Làm giả con dấu, hành vi của các người đã là vi phạm pháp luật rồi.

Người đâu, đưa tất cả bọn họ đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.