Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1449: Chương 1449: Không chấp nhận




“Linh Trang, cơ thể của cô không được tốt, chuyện lớn nhỏ gì trong nhà cũng đều do Hàn Quân xử lý. Thắng bé là một người đàn ông cao to mét bảy, vốn dĩ phải nên có có chí khí ra bên ngoài để lập nghiệp. Nhưng bây ¡ trói buộc bởi việc nhà. Cô không thằng bé mà nói như vậy là không công bằng hay sao? Cưới Chu Mã về đây, cô ta có thể giúp Hàn Quân chăm sóc cho cô, có gì không tốt hả?” Ông cụ nói mạch lạc có căn cứ rõ ràng.

Thân hình gầy yếu xinh đẹp của Linh Trang kịch liệt run rẩy lên, ông cụ dùng thân thể yếu ớt của cô để công kích cô, dùng tương lai rực rỡ của Chiến Hàn Quân để uy hiếp cô, khiến cho cô không còn sức lực để phản kháng lại.

Cô thất thần đứng ngay tại đó, sắc mặt tái mét. Khoảnh khắc đó, dường như hồn lìa khỏi xác, cô như một chiếc lá rơi bị cuồng phong cuốn, bay phấp phới trên không trung, không có nơi nào để gửi gắm.

Linh Trang phải mất một lúc lâu mới tìm được một chút sức lực để chống trả: “Nghiêm Linh Trang em đời này, tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận cảnh một chồng nhiều vợ. Nếu như anh nhất quyết làm như vậy, vậy thì hãy đưa cho em một lá thư ly hôn. Anh và em từ nay sẽ đường ai nấy đi, giống như người xa lạ”

Tuy rằng khi nói những lời này cô nhìn ông cụ mà nói, nhưng rõ ràng là nói cho Chiến Hàn Quân nghe.

Chiến Hàn Quân lòng nóng như lửa đốt, trái tim đau đến mức thở không nổi nữa.

“Linh Trang…”

Con ngươi của anh đỏ bừng lên, nếu như không phải là đang dùng một nghị lực phi thường để kiềm chế cảm giác suy sụp lại, anh đã sắp phát điên lên mất rồi Anh hung hăn nghiến răng, gần nói từng câu từng chữ: “Đời này Chiến Hàn Quân con có hai thứ không thể phụ, một là không phụ cảnh xuân tươi đẹp, hai là không phụ Linh Trang. Ông ngoại, con xin ông đừng gây thêm phiền phức nữa”

Säc mặt của ông cụ trông không vui, bực bội bỏ đi.

Chiến Hàn Quân sải bước tới trước mặt của Nghiêm Linh Trang, ôm chặt lấy cô: “Làm sao em có thể nói những lời tàn nhãn đến như vậy được chứ?”

Linh Trang mềm nhữn trong vòng tay của Chiến Hàn Quân, yếu ớt không có sức lực nói: “Anh Quân, không phải em tàn nhãn đâu.

Em chỉ là sợ, sợ hãi rằng cuối cùng anh sẽ giống như Dư Sinh, có người yêu thương hết lòng ở gần bên cạnh, nhưng lại cứ phóng tầm mắt ra xa.”

Chiến Hàn Quân ôm lấy khuôn mặt của Linh Trang, trịnh trọng tuyên thệ: “Linh Trang à, tình yêu của anh tuyệt đối sẽ không chịu sự thao túng của bất kỳ ai khác. Em nhất định phải lựa chọn tin tưởng anh. Được chứ?”

Linh Trang dịu dàng mỉm cười: “Em tin anh”

Chiến Hàn Quân thở phào nhẹ nhõm.

Vào đêm giao thừa của Dư Gia Trại, sẽ tổ chức một bữa tiệc cho cả trăm gia đình.

Những người phụ nữ và trẻ em siêng năng sẽ tập trung lại tại quảng trường 48 trại cầu phước, sẽ lấy gà, vịt, lợn, heo, trâu và cừu đã chuẩn bị trước ra, rồi đốt lửa trại, vừa nướng lợn và cừu, vừa ca hát và nhảy múa.

Chào mừng năm mới sắp đến.

Và năm nay lại là năm đại niên ba mươi, càng náo nhiệt hơn những năm trước rất nhiều. Bởi vì năm nay Dư Gia Trại có khách quý đến từ Đế Đô, có nhiều cô gái rất muốn nhìn thấy phong thái của Chiến Hàn Quân, vì vậy bọn họ đã mặc quần áo và trang sức long trọng của dân tộc, lộng lẫy tham gia sự kiện.

Chiến Hàn Quân là một nhân vật huyền thoại ở Dư Gia Trại.

Đối với một ngày hội lớn như vậy, Chiến Hàn Quân lại vô cùng sợ.

Anh sợ nhìn thấy Chu Mã, càng sợ Linh Trang nhìn thấy Chu Mã. Mặc dù anh không có hứng thú gì với Chu Mã, trái tim của anh cũng rất thẳng thắn vô tư, nhưng anh không thể đảm bảo rằng Chu Mã có làm tổn thương Linh Trang của anh hay không Dù sao thì Linh Trang cũng mỏng manh đến như thế.

Vì vậy trong giờ nghỉ trưa, Chiến Hàn Quân cầu xin Linh Trang: “Linh Trang, bữa tiệc của trăm gia đình vào buổi tối hôm nay, hay là chúng ta không tới tham gia nhỉ?”

Linh Trang dùng ánh mắt mang ý tứ sâu xa nhìn anh: “Trước đây bất kể anh gặp phải khó khăn to lớn đến như thế nào, cũng sẽ chỉ đương đầu với nó. Hôm nay chẳng qua chỉ là một cô nhóc hỉ mũi chưa sạch, chẳng lẽ anh sợ cô ta sao? Anh Quân, trốn tránh không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề đâu.”

Chiến Hàn Quân vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Linh Trang, lo lắng nói: “Không phải là anh sợ cô ta, anh chỉ lo lắng phong tục dân gian của Dư Gia Trại cởi mở, Chu Mã sẽ làm ra những chuyện khiến em phải khó xử.

Linh Trang ngẩng cổ lên, bộ dạng lạnh lùng hùng dũng oai phong khí thế bừng bừng, kiêu ngạo nói: “Em chính là muốn đi gặp cô ta, em muốn đích thân nói cho cô ta biết, anh là của em, là của một mình em.

Trong mắt của anh không thể chứa nổi một hạt cát”

Chiến Hàn Quân cảm thấy thích thú trước cái dáng vẻ ghen tuông của cô: “Ừm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.