“Nghiêm Linh Trang, nếu là mười năm trước, chúng tôi không dám trêu chọc cô. Nhưng mà bây giờ Thành phố Long Châu là thiên hạ gia tộc họ Điền.
Cô đắc tội nhà họ Điền chúng tôi, không dạy dỗ cô, gia tộc họ Điền còn mặt mũi nào đặt chân trên đời này nữa?”
Một người đàn ông mặc tây trang, người đầy lệ khí đẩy các bảo vệ khác ra, đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang, tháo kính râm xuống, biểu cảm nhìn Nghiêm Linh Trang có vẻ đáng khinh.
Nghiêm Linh Trang cả giận nói: “Đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì đánh. Đánh xong trận này, thua thì lui xe ra ngoài cho tôi. Cổng trường là căn cứ quan trọng, đừng nói gia tộc họ Điền, đến cả gia tộc họ Chiến ở Thủ đô cũng không dám kiêu ngạo như vậy đâu.”
“Tôi biết chúng tôi vi phạm quy tắc giao thông. Nhưng chúng tôi sẽ ngoan ngoãn nộp tiền phạt. Nhà họ Điền chúng tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Cô cả Nghiêm, cô ấy, thích lo chuyện bao đồng thế, cô có biết hậu quả không?”
Người đàn ông ném mạnh thuốc lá trong miệng thuốc lá xuống đất, dẫm mạnh lên. Giống như thứ đang dẫm là Nghiêm Linh Trang.
Sau đó giơ tay lên, ra lệnh một tiếng: “Chiêu đãi cô Nghiêm tốt cho tao. Mặt hàng cực phẩm như thế đúng là ngàn năm khó gặp.”
Ngang nhiên dám làm nhục Nghiêm Linh Trang ư?
Những người khác đều cười rộ lên đáng khinh, bước từng bước tới gần Nghiêm Linh Trang.
Lúc này, một chiếc xe Mercedes cao cấp phát ra tiếng còi sắc nhọn.
Mấy tên bảo vệ nhà họ Điền nóng lòng muốn thử nhốn nháo dừng chân bởi tiếng còi đồn dập, cùng ngoái đầu về phía chiếc xe Mercedes cao cấp.
Xe Mercedes cọ qua xe mấy tên bảo vệ nhà họ Điền làm bộ làm tịch, phát ra tiếng âm ầm. Sau đó xe mấy tên bảo vệ đó bị cửa xe đâm ra vết sâu, thảm không nỡ nhìn.
“Ai đấy? Chết tiệt, kiêu ngạo thế?”
Người đàn ông vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh lúc này bị chiếc xe Mercedes đột nhiên đi đến làm tức giận đỏ mặt tía tai.
Xe Mercedes chen qua không gian hẹp, tông xe bảo vệ sang hai bên, vững vàng chen thẳng vào.
Cửa xe mở ra, một chiếc giày da màu đen định lượng bước lên mặt đất.
Dư Nhân mặc một bộ âu phục màu trắng chế tác thủ công xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Anh ta cao dài, khí chất thanh quý, ánh mắt ngậm cười nhìn Nghiêm Linh Trang.
Dù trông anh ta rất thân thiện, nhưng bảo vệ gia tộc họ Điền lại không dám hành động tùy tiện. Bọn họ nhìn nhau mặt đối mặt, sôi nổi phỏng đoán thân phận người này.
Nghiêm Linh Trang nhìn thấy Dư Nhân, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Anh tới làm cái gì?”
Dư Nhân không chút để ý cởi cúc áo trên cửa tay, “Tới thay em trút giận.”
“Không phải chỉ là mấy tên lưu manh thôi à? Tự tôi có thể giải quyết” Nghiêm Linh Trang căn bản không để đám bụi đời này vào mắt. Cô là một cao thủ Tae Kwon Do một mình đánh với tám sư phụ võ thuật.
Dư Nhân nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu của Nghiêm Linh Trang, đáy mắt hiện lên ý cười: “Anh thích dáng vẻ ngông cuồng này của em. Bất quá, nhưng em là người phụ nữ của Dư Nhân tôi, tôi quả quyết không cho phép có người đàn ông khác chạm vào em.”
Nói xong, Dư Nhân xoay người liếc nhìn đám bảo vệ kia, “Mấy người may lắm đấy. Hôm nay tôi tới đúng lúc, nếu mấy người chạm vảo cô ấy, kết cục sẽ không giống thế này nữa đâu.”
“Mày là ai đấy?” Đám bảo vệ nhà họ Điền không kiên nhẫn rống lên: “Có bản lĩnh báo tên gia môn ra”
Dư Nhân cởi cúc áo hai bên cổ tay, lắc lắc tay. Cặp mắt dào dạt ý cười bỗng chợt lóe ánh sáng lạnh. “Mày không xứng được biết”
Bóng anh ta cũng sắc bén như ánh mắt anh. Chỉ trong thoáng chốc, đám bảo vệ nhà họ Điền đã ào ào ngã trên mặt đất, ôm bụng, thất khiếu đổ máu, đau khổ kêu rên.
Mà Dư Nhân thì điềm tĩnh đứng ở trước mặt Nghiêm Linh Trang, giống như vừa rồi, không chút để ý cài cúc áo cửa tay anh ta vào.