Anh ta tuy rằng không lựa chọn việc ở bên nhau với Tranh Ngọc, nhưng phải thừa nhận là Tranh Ngọc và anh ta là đồng bệnh tương liên, có thể hỗ trợ lẫn nhau, thích hợp là một đôi nhất.
Chính là anh ta cũng không ngờ rằng, Tranh Ngọc lại rời khỏi trận đấu này.
Dư Nhân còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể hào phòng mà chúc phúc cô ấy: “Chúc mừng em”
Chị cả có chút buồn nói: “Đã từng, em đã từng nghĩ rằng giữa chúng ta có bé Quốc, nếu như em có thể đợi đến khi anh quay đầu lại, cho bé Quốc một gia đình trọn vẹn, em luôn sẵn sàng ngốc nghếch ở đây mà chờ đợi. Nhưng mà…Dư Nhân, thời gian trôi mau, cảnh đẹp cũng sẽ biến đổi, em không muốn cứ dùng những phút giây chờ đợi đó làm phí những năm tháng tới. Em sợ đến ngày em chết đi, vẫn không thể đợi được ngày anh quay đầu lại. Cho nên, thật xin lỗi em xin lựa chọn buông tay”
Dư Nhân chậm rãi nói: “Tôi tôn trọng quyết định của em. Chỉ là, khi em kết hôn sẽ có con của riêng em, mà bé Quốc, không cần phải cùng em trai tranh giành tình cảm, vì vậy đến lúc đó hãy giao lại quyền chăm sóc lại cho tôi”
Tranh Ngọc đương nhiên là luyến tiếc bé Quốc, thái độ cũng trở nên kiên quyết lên: “Bé Quốc là do em sinh ra, cũng là em đã nuôi lớn nó. Dư Nhân, anh không thể tranh giành quyền nuôi con với em được”
Dư Nhân lại một phen ôm lấy bé Quốc, đi ra phía ngoài: “Chuyện này, hãy giao cho tòa án giải quyết đi”
Dư Nhân và chị cả chia tay không vui vẻ.
Chị cả nhìn thì vô cùng ngang ngược, nhưng trong lòng rất bưồn bã.
“Người này làm sao vậy trời” Chị cả than thở.
Lúc mà Dư Nhân ôm bé Quốc về tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Hàn Quân nhìn thấy bố con bọn họ, nhất thời mắt liền trợn tròn.
“Dư Nhân, cậu đem bé Quốc đến nhà chúng tôi làm gì?”
Dư Nhân nói: “Mặc Hàn tìm cho bé Quốc một người bố dượng, tôi không đồng ý. Cho nên ôm bé Quốc trở về đây. Anh cũng biết, tôi không có khả năng quay về nhà họ Dư, tạm thời nhờ Linh Trang chăm sóc bé Quốc giúp tôi”
Chiến Hàn Quân cả giận nói: “Cậu đem Linh Trang là nơi tổ chức từ thiện sao? Bên người cô ấy đã có Quân Trang rất cực nhọc rồi. Nào có sức lực mà chăm sóc thêm bé Quốc nhà cậu hả? Hơn nữa, bé Quốc và Quân Trang, tuổi không hợp, gặp nhau như chó với mèo, cậu không phải không biết.”
Dư Nhân nói: “Không phải là tuổi của bé Quốc và Quân Trang không hợp, mà là tuổi của Quân Trang đối với bất luận đứa trẻ nào cũng đều không hợp. Mấy đứa trẻ nhỏ ở gần đây, có đứa bé nào không bị Quân Trang đánh qua chứ?”
Chiến Hàn Quân bênh vực không chút tình người: “Rõ ràng là trong máu của con cậu có tính chất như thổ phỉ, luôn tranh giành, lúc nào cũng khiêu khích con gái tôi. Hết lần này đến lần khác luôn không thể thắng con gái tôi. Cậu đừng có thấy con trai mình yếu đuối, rồi lại đổ cho là con gái tôi quá mạnh mẽ?”
Dư Nhân cũng bị chọc giận, đem bé Quốc thả xuống đất, gây hấn nói: “Bé Quốc, đi tìm Quân Trang đi, còn phải nghiêm túc đánh một trận với con bé. Bố muốn cho bọn họ biết, con không phải là đánh không thắng Quân Trang, mà chỉ là nhường con bé thôi.”
Bé Quốc lại len lén trốn ở sau lưng Dư Nhân không dám ra.
Chiến Hàn Quân lắc đầu: “Con trai của cậu nghe đến tên con gái tôi liền sợ đến mức không còn can đảm nổi, Cậu còn kiêu nó đi kiếm chuyện với Quân Trang. Đừng có hù nó lại sinh bệnh đấy”
Dư Nhân nhìn bé Quốc với ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép: “Con như vậy mà sợ Quân Trang sao?”
Bé Quốc nói: “Không phải sợ, mà là không thể đánh nhau với em ấy được”
“Vì sao?”
“Ông cố không cho phép”
Dư Nhân tức giận nói: “Bố đây cho phép, con đi đánh đi, thắng liền thưởng cho con ăn kẹo que”
Bé Quốc liền bước chân nhỏ đi vào bên trong. Một bên thì hô lên: “Chiến Quân Trang, cậu đi ra đây”
Quân Trang chắp tay sau lưng, lảo đảo tiêu sái đi ra.
“Nghiêm Quốc, anh gọi em làm gì đấy”
“Anh muốn đánh nhau với em một trận”
Quân Trang xua tay: “Không đánh.”