Ông cụ Chiến tái khám xong, Nghiêm Linh Trang đỡ ông ra khỏi bệnh viện Hoàn Á.
Dư Nhân đi phía sau bọn họ, anh cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên quay đầu, thở hổn hển chạy đến trước mặt anh ta, “Dư.
Nhân!”. Âm thanh gắt gỏng đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Dư Nhân Dư Nhân ngẩng mặt lên, mỉm cười với cô Khi cô tức giận, cặp má phồng lên trông đáng yêu một cách lạ thường Cô là người phụ nữ đầu tiên dám gọi thẳng họ tên anh như vậy.
Trước kia, anh ta không hề khoan nhượng với những người phụ nữ không tôn trọng mình, nhưng với Nghiêm Linh Trang thì khác, anh ta luôn nhường nhịn cô mọi lúc. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy, người phụ nữ này không sợ trời không sợ đất, anh ta rất thích cá tính đó của cô.
“Chúng ta nói chuyện đi” Nghiêm Linh Trang đi đến bên cạnh anh rồi nói Dư Nhân đưa hai tay vào túi quần, gương mặt lộ vẻ lười nhác.
Nghiêm Linh Trang nhìn anh ta chăm chằm, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc và chân thành: “Dư Nhân, tôi rất cảm kích vì anh đã cứu tôi. Ân tình này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.
Nhưng tôi sẽ không gả cho anh đâu, vậy nên tôi mong anh sớm từ bỏ ý định đó, đừng lãng phí thời gian với tôi.”
Dư Nhân cười lớn: “Nghiêm Linh Trang, cô đừng vội kết luận sớm như vậy. Con người rất dễ thay đổi. Hôm nay cô không yêu tôi, không có nghĩa là ngày mai cô không yêu tôi. Tôi tự tin khẳng định với cô: chắc chẩn tôi sẽ khiến cô phải yêu tôi”
Nghiêm Linh Trang bó tay, “Sao anh cứng đầu quá vậy?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nghĩ tốt hơn là nên nói cho anh ta biết tình cảm cô dành cho Chiến Hàn Quân sâu đậm ra sao. Nghiêm Linh Trang nói: “Anh thấy rồi đó, người tôi yêu là cậu Chiến- tống giám đốc của Hoàn Á. Từ năm mười tuổi tôi đã thích anh ấy rồi. Vậy nên cả đời này, ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không thích người đàn ông nào khác”
“Cậu ta chỉ là một kẻ tàn phế, có làm chuyện chăn gối được hay không cũng là vấn đề” Dư Nhân xì mũi coi thường.
Nghiêm Linh Trang không chấp nhận được việc có người nói xấu Chiến Hàn Quân, cô lập tức tung một cú đấm, đánh trúng mắt Dư Nhân, con mắt kia lập tức biến thành mắt gấu mèo.
Nghiêm Linh Trang tức giận nói: “Không được nói xấu về anh ấy”
Sắc mặt Dư Nhân sa sầm, “Tôi nghe nói cô đã bị cậu ta đá. Loại đàn ông vong ân bội nghĩa ấy đáng để cô nhớ mãi không quên hay sao? Nghiêm Linh Trang, cô đang bị coi thường đấy”
Đôi mắt Nghiêm Linh Trang đỏ hoe: “Tôi biết rõ điều đó”
Dư Nhân giật mình.
Người phụ nữ này sẽ không thật sự cho rằng Chiến Hàn Quân không thích cô ấy đấy chứ?. ngôn tình tổng tài
Anh ta đã quan sát Chiến Hàn Quân từ góc độ của một người đàn ông, chắc chắn trong lòng cậu ta rất muốn có được cô gái này.
Cho dù giữa bọn họ xảy ra hiểu lâm cũng không phải vấn đề Dư Nhân phải quan tâm.
Giờ phút này Dư Nhân chỉ muốn hiểu lầm giữa hai người này ngày càng lớn, để anh ta có thể “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”.
“Cậu ta có điểm nào tốt mà cô yêu sâu đậm như thế?” Dư Nhân hỏi.
Nghiêm Linh Trang ngước đôi mắt long lanh đẫm lệ nói: “Anh ấy không có khuyết điểm”
Dư Nhân cười nói: “Cậu ta đá cô, đấy chẳng lẽ không phải khuyết điểm?”
Nghiêm Linh Trang cẩn môi nói: “Cả đời anh ấy chỉ làm sai mỗi chuyện này thôi”
Cho nên, trong lòng Nghiêm Linh Trang luôn cảm thấy, Chiến Hàn Quân vứt bỏ cô là một điều viển vông, thậm chí còn cảm thấy đó thực sự là hành động bất đắc dĩ của anh.
Dư Nhân nhìn đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Linh Trang đang ứa lệ, đau lòng nói: “Quên cậu ta đi, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt”
Nghiêm Linh Trang lắc đầu.
Làm sao cô có thể quên được anh?
Dư Nhân nắm lấy đôi vai gầy của cô, bình tĩnh nhìn cô rồi nói: “Nghiêm Linh Trang, cậu ta khiến cô khổ sở như vậy, tại sao không rời bỏ cậu †a đi? Cuộc đời ngắn ngủi, đừng vì tình mà khổ”
Nghiêm Linh Trang đẩy tay anh ta ra, chầm chậm lau nước mắt rồi nói: “Hiện giờ anh ấy gặp khó khăn, tôi sẽ không bỏ anh ấy”
Dư Nhân chỉ tiếc sắt không luyện được thành thép, cảm giác thật bất lực.
“Tôi sẽ giúp. ta thoát khỏi cảnh khốn khó này..” Khi nói những lời này, đáy mắt Dư Nhân ngập tràn miễn cưỡng Nghiêm Linh Trang mở to mắt: “Anh có thể giúp anh ấy sao?”
Đôi mắt cáo của Dư Nhân lộ vẻ gian tà: “Nhưng cô phải gả cho tôi”