Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1153: Chương 1153: Không thấy ủy khuất




Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc khẽ nhếch miệng: “Không tin được, đường về não của Linh Trang quả nhiên là không bình thường.

Tại sao lúc trước anh không nghĩ tới chứ?”

Đàm Bảo Ngọc cười cười true chọc nói “Nếu anh có thể sớm nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường như thế thì con của anh và Anh Nguyệt bây giờ đã có thể đi mua nước tương rồi đó”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn Đàm Bảo Ngọc: “Em…thật sự không thấy ủy khuất sao?”

Đàm Bảo Ngọc lắc đầu: “Em vui vẻ còn không kịp đây”

Sắc mặt của Nghiêm Mặc Hàn trong nháy mắt đen lại: “Ai, vì sao anh lại cảm thấy mình thất bại như thế này chứ”

Anh ta liếc mắt nhìn Đàm Bảo Ngọc, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Anh không có sức hấp dẫn gì sao? Em không lưu luyến anh một chút nào sao?”

Đàm Bảo Ngọc nói: “Nếu anh không có sức hấp dẫn sao lại làm cho Anh Nguyệt say mê vây quanh anh chứ. Mặc Hàn, em cũng thích anh nhưng tình yêu của em vẫn kém xa Anh Nguyệt, em không muốn làm tình yêu của hai người bị chậm trễ như vậy sẽ làm em cảm thấy có lỗi, áy náy”

Nước mắt Nghiêm Mặc Hàn chực trào.

ra, anh ta nắm chặt lấy tay Đàm Bảo Ngọc trong lòng bàn tay: “Cảm ơn em, Bảo Ngọc, gặp được em là may mản lớn nhất đời này của anh”

Đàm Bảo Ngọc giống như một người chị gái tâm lý, nhẹ nhàng vỗ võ đầu anh ta: “Đi thôi, theo đuổi Anh Nguyệt trở về.”

Nghiêm Mặc Hàn nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không ly hôn đâu? Loại hành vi một chân đạp hai thuyền này tuyệt đối không phải là hành vi của một người đàn ông tốt có thể làm ra”

Đàm Bảo Ngọc bật cười: “Lại bắt đầu ba hoa rồi, anh không sợ Anh Nguyệt sẽ chạy theo người khác hay sao.”

Nghiêm Mặc Hàn nghĩ một đãng nói một nẻo: “Cô ấy là cô gái ngốc nghếch hết sức, lại còn hung dữ như thế, ai mà thèm chứ.”

Sau khi nói xong, Nghiêm Mặc Hàn đứng thẳng người lên: “Bảo Ngọc, chờ em làm phẫu thuật xong anh sẽ mang em quay về nhà họ Nghiêm nhận tổ quy tông được không?”

Đàm Bảo Ngọc nở một nụ cười tươi như hoa đáp: “Được.”

Từ phòng bệnh của Bảo Ngọc đi ra Nghiêm Mặc Hàn liền trở lại phòng bệnh của Linh Trang.

Ở cửa phòng bệnh khi Quan Minh Vũ định đẩy cửa đi vào thì Nghiêm Mặc Hàn lại bước tới, vươn tay từ phía sau che miệng Quan Minh Vũ, chuẩn bị lặng lẽ không tiếng động đưa Quan Minh Vũ ra khỏi phòng bệnh Linh Trang.

Không ngờ khả năng quan sát lại tốt như vậy liền đem Nghiêm Mặc Hàn khiêng lên ném xuống đất.

Nghiêm Mặc Hàn đau đến nhe rang: “Quan Minh Vũ, anh..”

Quan Minh Vũ nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn liền giận dữ nói: “Anh đánh lén tôi làm cái gì?”

Nghiêm Mặc Hàn chật vật đứng dậy, gào.

to nói: “Bây giờ Linh Trang nhà tôi đang có bệnh nặng trong người, tôi sẽ không để anh đem chuyện của Á Châu đến làm phiền con bé nghỉ ngơi đâu. Chuyện của Á Châu anh thích thì tự xử lý đi”

Quan Minh Vũ buồn bực nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Lời của anh là lời mà con người nên nói sao? Bây giờ nguyên nhân khiến tổng giám đốc sinh bệnh là vì Á Châu đang gặp khó khăn. Nếu không giải quyết khủng hoảng của Á Châu thì trong lòng của tổng giám đốc cũng không yên, bệnh của cô ấy cũng sẽ không thể khỏi hẳn trong ngày một ngày hai được.”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Thối lắm, anh không phải lừa dối ông đây, anh nghĩ rằng tôi không biết mạng của anh là do Chiến Hàn Quân giữ lại cho anh hay sao, anh chỉ trung thành với Chiến Hàn Quân. Á Châu là của Chiến Hàn Quân, anh liều mạng cứu vớt Á Châu là để tỏ vẻ trung thành của anh với Chiến Hàn Quân”

Quan Minh Vũ khí thế hùng hổ nói: “Không tồi, đời này tôi sẽ chỉ nghe mệnh lệnh của Tổng giám đốc Quân thôi, nhưng anh có.

biết mệnh lệnh cuối cùng mà Tổng giám đốc Quân giao cho tôi ba năm trước là gì không?”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Quan tâm tới cái đó làm gì, tôi không muốn biết. Dù sao thì hôm nay các người ai cũng khong thể quấy rầy em gái tôi nghỉ ngơi được.”

Quan Minh Vũ nói: “Ba năm trước, trước.

một ngày tổng giám đốc Quân gặp chuyện không may, anh ấy đã tự mình dặn dò chúng tôi: từ nay về sau tổng giám đốc Trang chính là chủ nhân mới của nhóm Qủy Ảnh chúng tôi. Quãng đời còn lại của chúng tôi chỉ cần tận trung với cô ấy thôi.

Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt Quan Minh Vũ nức nở nói: “Lần này Chiến Hàn Quân trải qua kiếp nạn trở về thật ra nhóm Qủy Ảnh chúng tôi muốn trở lại bên người anh ấy nhưng anh ấy không cho chúng tôi làm như vậy, nhóm Qủy Ảnh sẽ vẫn như cũ trung thành tuyệt đối với tổng giám đốc.

Trang, bởi vì đây là lời hứa của chúng tôi với anh ấy”

“Phục tùng mệnh lệnh của anh ấy chính là sự kính trọng lớn nhất của chúng tôi với anh ấy” Quan Minh Vũ líu ríu nói.

Nghiêm Mặc Hàn đẩy cửa ra, giọng nói trầm thấp: “Đừng có nói nhảm nữa, vào đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.