Chiến Hàn Quân một mực quả quyết nói: “Ông nội, đem chúng nộp lên quốc gia đi. Để chúng phục vụ cho nhân loại. Đây là giá trị của người thầy thuốc. Cháu nghĩ bà nội nhất định cũng hi vọng thành quả của bà có thể lưu truyền đến đời sau”
Ông cụ phất tay về phía anh một cái: “Cháu đi ra ngoài trước, để ông suy nghĩ lại đã”
Chiến Hàn Quân xoay người rời đi Từ phòng của ông cụ đi ra, Chiến Hàn Quân nhìn biệt thự Ngọc Bích đang được trùng tu lại, bố cục kiến trúc, bề ngoài vẫn được lưu giữ lại hình dáng như trước đây. Cây cuối xanh tốt um tùm, đường nhựa được làm rộng rãi, khắp nơi đều tỏa ra sức sống mạnh mẽ căng tràn.
Mà việc trùng tu biệt thự Ngọc Bích, là Linh Trang tự mình đốc thúc xây dựng. Nghĩ đến Linh Trang vì anh, không tiếc gian lao, anh lại có chút đau lòng.
Linh Trang tốt như vậy, mà anh lại để mất cô.
Chiến Hàn Quân chậm rãi bước đi, đi tới vườn Hương Đỉnh của anh.
‘Vườn Hương Đỉnh cổ kính, kiến trúc vẫn còn ưu lại hình dáng ban đầu. Chỉ là những cây cối kia, những hoa cỏ kia đều đã thay đổi hình dáng.
Trong nháy mắt viên mắt của Chiến Hàn Quân hơi ướt, nếu không có hành trình tới núi Châu Phong, Linh Trang không bao giờ phải rời khỏi anh.
Chiến Hàn Quân cô đơn ngồi trên ghế salông, những hồi ức trong đầu anh đều là những hình ảnh ngọt ngào cùng với Linh Trang.
“Linh Trang, em ở đâu?” Chiến Hàn Quân đau khổ lắp bắp nói.
Tại trấn nhỏ Văn Tiếu.
Sở dĩ cái trấn nhỏ này nổi danh, bởi vì nơi đấy có liên quan tới một câu chuyện tình yêu truyền.
kỳ Tương truyền, ngày xưa nơi đây có một đôi Tình lữ, người đàn ông không được bố mẹ cô gái chào đón. Dưới cơn nóng giận của cô gái, cô bỏ trốn cùng người mình yêu. Từ đó sinh hoạt tại nơi hoang vắng tách biệt với thế gian này.
‘Sau đó tuổi tác của họ càng cao, câu chuyện tình yêu của họ càng được lan truyền bởi những du khách vô tình đi tới nơi này, cho nên nơi đây trở thành trấn nhỏ Văn Tiếu.
Mà Linh Trang lựa chọn dừng chân ở trấn nhỏ.
Văn Tiếu, cũng chỉ bởi vì khi còn trẻ cô đã từng tới nơi này. Ở đây lưu lại rất nhiều dấu vết, rất nhiều ký ức.
Trong căn phòng cho thuê nào đó.
Linh Trang đau khổ nằm ở trên giường, bắp thịt toàn thân đều đau, nhưng cô cản răng chịu đựng, không để cho bản thân kêu lên. Chỉ khi nhìn vào khuôn mặt thấm đảm mồ hôi, cặp mắt đôi lúc quật cường đôi khi xen lần mê man, mới nói lên nỗi đau cô đang phải gánh chịu.
Bà Dư nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô, đau lòng nói: “Linh Trang, con đau thì cứ kêu lên đi. Mợ Thanh biết con rất đau…”
Hơi thở của Linh Trang mong manh nói: “Mợ Thanh, con không phải rác rưởi”
Trong nháy mắt nước mắt bà Dư nhỏ xuống, thương tốn mà Dư Thiên An gây ra cho Linh Trang, giống như một hạt giống, mọc rễ nảy mầm trong lòng Linh Trang.
Cho nên, sau khi Linh Trang toàn thân bại căn bản cô không muốn năm lì trên giường, nghiêm túc tiếp nhận đề nghị của bác sỹ. Cô muốn dùng chính thân thể của mình đánh một ván bài.
Bác sĩ bảo cô nắm trên giường nghỉ ngơi, cô liều mạng tập luyện trên máy tập thể hình, không đứng lên nổi thì quỳ, không có sức quỷ thì năm úp sấp.
Cô dùng sự quật cường để chống lại bệnh tật Tuy rằng cô không biết cái gọi là đau, nhưng nhìn mấy ngày nay cô gầy thành da bọc xương, bà Dư và Tranh Ngọc cũng biết cô sống gian khố như thế nào.