Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1217: Chương 1217: Linh Trang bị cảm rồi Nghiêm




Linh Trang cuối cùng cũng thoát khỏi tầm kiểm soát của Chiến Hàn Quân, khó lắm mới cầu xin được dì phụ bếp làm cho mình một bát mì ăn liền, nhưng lại bị Chiến Hàn Quân nhìn thấy.

Cũng may là Linh Trang rất khéo léo, vẻ mặt không đổi sắc nói: “Mì nấm hầm gà.”

Vì sợ anh còn nghỉ ngờ, cô nhấn mạnh thêm: “Có cả thịt gà và nấm trong đó nữa, nó rất ngon, em đã ăn nó rất vui vẻ.

Chiến Hàn Quân gật đầu, “Chà, thế thì tốt rồi Chiến Hàn Quân hỏi Linh Trang chỉ tiết về mọi chuyện của cô từ quần áo cô mặc, những đồ mà cô đã ăn, cảm thấy nhà cửa có thoải mái không, hay cả việc đi lại có thuận tiện chứ. Linh Trang thong thả trả lời hoàn hảo từng câu hỏi. Sau đó mới bắt đầu nói đến chuyện về hai người họ “Có nhớ anh không?” Chiến Hàn Quân đột nhiên hỏi.

Anh Nguyệt ở bên cạnh nghe được lời này vô cùng kinh ngạc, “Anh à, anh mới chỉ đi được có một ngày, một ngày mà thôi?”

Linh Trang lặng lẽ gật đầu, “Nhớ, rất nhớ anh” Đó dường như là nỗi nhớ rất rõ ràng mà cô dành cho anh.

Chiến Anh Nguyệt không nói nên lời, cầm lấy chiếc gối lên che mặt mình.

Chiến Hàn Quân nói: “Được rồi, anh sẽ cố quay lại càng sớm càng tốt.”

“Được.”

Anh Nguyệt tức giận phản đối nói to, “Anh trai à, đã gọi điện thoại hơn hai tiếng đồng hồ rồi, còn chưa cúp điện thoại nữa sao? Bọn em phải đi ngủ rồi”

Chiến Hàn Quân chỉ có thể bất đắc dĩ mà cúp điện thoại.

Rời phòng ngủ đi ra phòng khách rót nước, thì anh nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn đang ngồi trước máy tính chơi game và ăn mì gói, tức giận hơn nữa là gói mì ăn liền đó lại là mì hầm gà nấm.

Chiến Hàn Quân sắc mặt không thể vui nổi, Linh Trang, cô gái này thật sự … đã nói dối anh sao?

Cái gì là thịt gà, cái gì là nấm, toàn là gia vị và gia vị mà thôi?

Mọi người trong phòng đều cảm thấy vẻ mặt này của Chiến Hàn Quân có gì đó không đúng. Nghiêm Mặc Hàn nhìn bát mì ăn liền của mình một cách đầy khó hiểu, sau đó lại nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân. Với vẻ mặt nhăn nhó, “Sao cậu lại nhìn bát mì của tôi của tôi như thế? Nó có thù không đội trời chung gì với cậu sao?”

Chiến Quốc Việt đột nhiên hiểu ra, “Tối nay mẹ đã ăn mì gói mì này ạ?”

Góc mặt sắc nét của Chiến Hàn Quân, có thể so sánh với tác phẩm điêu khắc Hy Lạp, sụp xuống rồi khẽ gật đầu nhẹ.

Chiến Quốc Việt ảm đạm nói: “Chắc hẳn là Chiến Anh Nguyệt, cô ấy đã xúi giục mẹ ăn những món ăn không bổ dưỡng đó.”

Nghiêm Mặc Hàn nặng nề đặt bát mì lên trên bàn phím máy tính, tức giận nhìn chăm chằm vào Chiến Quốc Việt, “Quốc Việt sao cháu cứ thích đổ hết mọi chuyện lên đầu cô của mình vậy? Cô của cháu không thích ăn mì ăn liền, mà người thích ăn là mẹ của cháu.

Nên chắc chẳn người đầu tiên nghĩ ra điều này là mẹ cháu đấy.”

Mặc dù Nghiêm Mặc Hàn nói có lý, nhưng cái đầu của Chiến Hàn Quân lại không bao giờ chịu suy nghĩ như vậy, “Con bé cũng không phải vợ của anh, anh nói thay cho nó để làm gì?”

Nghiêm Mặc Hàn lập tức đỏ bừng cả mặt.

Nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn bị Chiến Hàn Quân làm cho nghẹn họng, đám người xung quanh lần lượt giơ ngón tay cái lên trước mặt Chiến Hàn Quân: “Đây mới chuẩn là Chiến Hàn Quân chứ.”

Đêm hôm đó, Chiến Hàn Quân tự nhiên bị mất ngủ.

Không có Linh Trang ở bên cạnh, trong lòng anh luôn cảm thấy có chút trống trải.

Anh lo lắng rằng Anh Nguyệt không thể chăm sóc tốt cho Linh Trang.

Ngày hôm sau.

Khi Linh Trang ngủ dậy, cô có một chút sợ khi biết mình thực sự bị cảm rồi.

Mỗi lần mà Anh Nguyệt nghe thấy tiếng hắt hơi của Linh Trang, nỗi sợ bị anh trai hành hạ sống không bãng chết hiện hữu trong toàn bộ tâm trí của cô ấy.

“Xong rồi, chị Linh Trang, chị bị cảm thật rồi, anh trai em sẽ giết chết em mất.”

Nghiêm Linh Trang hiểu rất rõ cơ thể của mình, cô nói: “Đừng quá lo lắng. Sức khoẻ của chị gần đây không được tốt như những năm trước, thường hay bị cảm lạnh. Có thể hôm qua chị đã bị nhiễm một chút gió lạnh nên hôm nay mới bị cảm. Nhưng chỉ cần mua mấy viên thuốc uống là đỡ thôi. “

Anh Nguyệt rất lo lắng nói, “Vẫn nên để em đưa chị đến bệnh viện Á Châu đi.”

“Được thôi.”

Sau khi ăn sáng xong, Anh Nguyệt đưa Linh Trang đến bệnh viện Á Châu.

Mặc dù là bệnh viện của nhà mình, vốn là sẽ không phải làm nhiều thủ tục đăng ký rườm rà. Nhưng Anh Nguyệt vẫn rất bình tĩnh đợi đến lúc bác sĩ tiếp nhận trường hợp của Linh Trang, khám xong xuôi cho cô. Rồi đưa cho Anh Nguyệt đơn thuốc rồi dặn cô ấy cách dùng và uống thuốc đúng nhất.

Sau khi khám bệnh xong, Anh Nguyệt đưa Linh Trang đi đến một căn phòng khác để lấy thuốc, Linh Trang không muốn đi theo rồi ảnh hưởng đến Anh Nguyệt, cô nhẹ nhàng nói với Anh Nguyệt, “Anh Nguyệt em đi đi.

Chị sẽ ngồi đợi em ở khu vực chờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.